“Cậu ta rất thông minh?” Diêu Vũ thật sự không rõ, chính mình vì sao phải hỏi ra câu này.
Không biết có phải biết chính mình vừa lỡ lời, hay sợ chọc giận Diêu Vũ, Mặc Phong ngay tức khắc liền sửa lời, có thể nói là lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng :“Thông minh, đương nhiên là thông minh rồi.”
“Nhưng đáng tiếc, ta không thích người thông minh, so với gã, ta càng ưa thích bảo bối ngốc nghếch như em hơn.” Nói lời tâm tình, Mặc Phong cũng không quên giúp Diêu Vũ đem âm khí đang quấy rối trong mạch máu của y đuổi đi.
“Thật buồn nôn.”
Cảm nhận được cảm giác ớn lạnh vừa thoáng qua trong thân thể mình, Diêu Vũ liền hừ hừ nói.
Chỉ là, miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng y rõ ràng đã dễ chịu hơn rất nhiều, trực tiếp vui vẻ ra mặt.
Trong lúc Diêu Vũ tránh thoát sát chiêu của Tề Dực, những người chơi khác lại không hề may mắn như vậy.
Thiếu niên trẻ tuổi kia còn tốt, chỉ thấy lúc này, từ trên người hắn đang có vô số sình bùn trào ra.
Những đất bùn này, mỗi khi rơi xuống đều sẽ giống như có thể đem linh dị lực lượng xung quanh hắn khu trục, khiến hắn không bị ảnh hưởng.
Nhưng song song với đó, bùn đất cũng đã chất đống đến ngang eo thiếu niên, có lẽ, nếu tiếp tục sử dụng linh dị lực lượng như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ bị chính đống đất này chôn vùi.
Chỉ có điều, nếu so sánh với đôi tình lữ kia, tình trạng của thiếu niên rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Đối kháng với linh dị lực lượng, hai người bọn họ liền lộ ra có chút phí sức.
Chỉ thấy, trên người của nữ tử lúc này cũng đã bắt đầu hiện lên từng chuỗi mạch máu.
Mỗi một sợi đều căng cứng, tựa như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào.
“Tịch Nghi, em…” Nhìn thấy dị biến xuất hiện trên người bạn gái, dù bản thân cũng không quá dễ chịu, song, nam nhân vẫn là trước quan tâm trạng thái của nàng.
Kỳ thực, không phải vì thể phách của nam nhân tốt hơn, mà có thể chèo chống đến hiện giờ.
Trái lại, tất cả chỉ là vì, hắn là linh sư! Trên người có linh dị lực lượng!
Chỉ là, năng lực của hắn xác thực là có chút vô dụng, cùng năng lực đồng hóa của nữ nhân trung niên kia cũng không có quá lớn khác biệt.
“Lý Duy, em mệt quá, chúng ta cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi.” Thời khắc này, giống với những gì Mặc Phong nói, bởi vì khí huyết không đủ lưu thông lên não, lý trí của Tịch Nghi rõ ràng đã vô cùng mong manh.
Ánh mắt nàng mê ly, tựa như đang lâm vào ảo giác gì đó.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tuyệt vọng của bạn trai mình, nàng vẫn là ngã xuống, nhưng dù vậy, trên mặt nàng vẫn thủy chung mang theo nụ cười nhẹ nhõm, chỉ có ánh mắt là từ từ mất đi sắc thái, trở nên tối tăm, không còn ánh sáng.
Bạn gái cứ thế liền vô thanh vô tức chết ở ngay trước mặt bản thân, mà bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn, đồng tử của Lý Duy liền không khỏi se lại thành lỗ kim, thâm tâm tựa như đứt đoạn :“Tịch Nghi…”
Thế giới này chính là như vậy, không có công bằng, cũng không có quy tắc chân chính.
Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi liền chính là quy tắc, bất kể là âm mưu quỷ kế, hay là nhân tính ấm lạnh, tất cả đều chỉ là trò cười.
Sinh mạng con người, so với tờ giấy còn phải mỏng manh.
Chết liền là chết, đơn giản vô vi, đã không có cách có thể vãn hồi.
“Tịch Nghi…Tịch Nghi…em tỉnh dậy đi Tịch Nghi…” Chỉ còn một cánh tay, song, Lý Duy vẫn cố gắng đem nữ tử đang ngủ say kia ôm vào lòng, không ngừng kêu gọi tên của nàng, mặc cho linh dị lực lượng không ngừng ăn mòn sinh cơ của mình.
Không biết từ khi nào, Lý Duy đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Nhưng dù hắn có cố gắng dường nào, người trong lòng vẫn tựa như đang giận dỗi, không chịu để ý tới hắn.
Cũng không biết có phải chủ thần tương đối thông nhân tính hay không, thời khắc này, nó cũng không giống trước đây, trực tiếp xử lý thi thể của người chơi.
Trái lại, lại đem thi thể để lại tại chỗ, giống như đang tưởng niệm.
Ở đối diện, nhìn thấy trong vòng sáng, cũng chỉ có một nữ tử chết đi, sắc mặt Tề Dực liền không được tốt cho lắm.
Bởi vì, hiệu quả này rõ ràng là không đáp ứng được mong muốn của cậu.
Không cam lòng, ngay tức khắc, cậu liền điều động quỷ huyết trong người mình, ở dưới đất, lấy chân cậu làm trung tâm, một mảnh hồng quang, tựa như tiên huyết cũng đã bắt đầu lan tràn ra bên ngoài.
Rất rõ ràng, thứ này, chính là quỷ vực!
Quỷ vực là một thứ hư vô mờ ảo, không thể dùng ngôn ngữ miêu tả rõ ràng được.
Chỉ biết, ở bên trong quỷ vực, chủ nhân quỷ vực liền chính là thần! Có thể tùy ý ảnh hưởng thực tế, xuyên qua không gian, chế tạo huyễn cảnh,…
Cách đó không xa, thiếu niên rõ ràng cũng có chút hiểu biết về quỷ vực.
Nên đối diện với hồng huyết đang chảy về phía mình, một bên chống đỡ, một bên, hắn đã vội vã lùi lại, kéo dài khoảng cách, không cho quỷ vực chạm tới mình.
Lệ quỷ càng cường đại, quỷ vực cũng sẽ càng thêm to lớn, nồng độ lại càng sâu đậm.
Quỷ vực của Tề Dực không ngừng kéo dài, đến khi sắp vượt qua 15m, rốt cuộc mới có dấu hiệu ngừng lại.
Chỉ là, độ rộng của quỷ vực này, vẫn khiến Diêu Vũ không khỏi động dung.
Một con người mượn nhờ linh dị, lại có thể mở ra quỷ vực, đem nó kéo dài đến 15m, kẻ này…e rằng thật sự có chút mạnh…
Bởi vì quá sợ hãi, nên Diêu Vũ liền lựa chọn dùng gót chân đạp đạp cái bóng chứa ba vị hung thần của mình cho đỡ sợ.
Kẻ này, tuyệt đối không thể để sống quá ba tập nữa!.