Lệ Ngàn Năm

Chương 18: Người yêu ta nhất và người ta yêu nhất




Ngày hôn lễ nhanh chóng được ban bố, cả Thiên Thần quốc vui mừng khôn xiết, nhà nhà điều trang hoàng vải hỷ, tuy nhiên Chí Kiệt hạ lệnh, đây chỉ là việc trong nước, không được truyền sang các nước lân bang, nên tất cả điều là đại thần trong nước đến dự.

Hàn Tâm đi ngang qua hỷ đường, nàng bước vào nhìn từng lớp vải đỏ rực, gấp rút chuẩn bị hôn lễ như vậy, hắn thực sự muốn thành hôn đến vậy sao?

Nếu không phải giữa nàng và hắn không có kết quả, không phải vì mạng sống của hắn nàng thật sự muốn một chưởng thiêu hủy cái lễ đường này.

Chí Kiệt dường như lại cảm nhận được, ma tình trong người lại hành hạ mình, sao lại như vậy? Không lẽ... nàng đang ở quanh đây.

Bỏ công văn trong tay xuống, hắn chạy ra ngoài, nhìn khắp nơi, ma tình độc dường như đang dẫn đường cho hắn, cuối cùng, Chí Kiệt dừng lại giữa cánh đồng bỉ ngạn hoa, mà bóng dáng màu trắng của sư phụ, đang đứng ở đó... thật sự là nàng, hắn không nằm mơ.

Bước chân vừa định bước lên lại bị tâm trí ngăn cản, nàng đứng đó nhưng có khác gì đang xa tận chân trời?

Từng bước tiến lên, nàng vẫn không quay lưng lại, giữa vườn hoa Bỉ Ngạn đỏ rực một màu lại có một người trong y phục màu trắng thanh lệ, tựa như một bông hoa quý trong vô vàn hoa quý.

Khi hắn bước đến gần, nàng lên tiếng: "Thật sự muốn kết hôn?"

Trả lời thế nào đây? Hắn muốn nói không phải nhưng lại không cách nào mở miệng, muốn hỏi nàng ổn không, muốn nói rất nhớ, rất nhớ nàng...

"Phải, sư phụ cũng sẽ chúc phúc cho con, đúng không?"

Hàn Tâm xoay người nhìn hắn, gương mặt nàng sớm đã trở về vẻ lạnh lùng cố hữu: "Muốn trốn tránh?"

"Có gì con phải trốn tránh? Con yêu Mỹ Duyên và cô ấy cũng vậy, chúng con không phải là một sai lầm."- Chí Kiệt nói ra từng chữ, hắn cũng thừa biết, mỗi một chữ hắn nói điều vô cùng tàn nhẫn.

"Không phải sai lầm? Ý chàng là ta và chàng là sai lầm sao?"- Hàn Tâm nở nụ cười bi ai, chúc phúc, chàng biểu ta làm sao chúc phúc cho chàng đây?

Thấy hắn im lặng không nói, nàng lên tiếng: "Quả là sai lầm, được, ta sẽ chúc phúc chàng."

Tim hắn như bị ai hung hăng đánh một quyền, đem thần trí ấy đi lăng trì.

Nhìn bóng nàng rời đi, hắn tự hỏi bản thân. Sư phụ, rốt cuộc con quyết định như vậy, là đúng hay là sai?

-------------------

Ngày đại hôn của hoàng thượng cũng là nghi lễ sắc phong hoàng hậu, long phụng hòa thành một, người dân Thiên Thần quốc luôn kì vọng vào tài trị quốc của cả hai.

Khắp hoàng cung được trang hoàng lộng lẫy, từng cành hoa ngọn cỏ điều được chau chuốt kĩ lưỡng.

Khi kiệu hoa dừng lại, Chí Kiệt nhìn người con gái được tấm khăn hỷ màu đỏ che mặt đang bước ra, hắn dìu tân nương bước vào hỷ đường, ở đó có đông đủ bá quan văn võ đến chúc phúc cho hắn, nhưng bóng dáng nàng vẫn chưa thấy đâu, chẳng hiểu sao, giờ phúc này hắn lại muốn nhìn thấy nàng đến vậy.Thái giám hô to: "Giờ lành đã đến."

Chí Kiệt vô tình nhìn qua một góc nhỏ, bóng dáng bạch y quen thuộc lặng lẽ đứng đó, nhìn hắn, nàng vẫn lạnh nhạt như thế nhưng đáy mắt lại long lanh một giọt lệ cố chấp không rơi xuống.

Sư phụ, người đến rồi!

"Nhất bái thiên địa."- Thái giám hô to.

Chí Kiệt làm theo một cách máy móc, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi gương mặt nàng, chỉ cần sư phụ bước lên ngăn cản, hắn sẽ mặc kệ ma tình gì đó, mặc kệ sinh mạng mình, cùng nàng, làm kiếp con thiêu thân lao vào lửa tình.

"Nhị bái cao đường."- Khẩu lệnh thứ hai vang lên, nàng vẫn đứng đó không hề động đậy. Chẳng lẽ nàng thật sự đang chúc phúc cho hắn sao?

"Phu thê giao bái."- Khẩu lệnh thứ ba, hắn lại nhìn nàng, sau khi hoàn tất ba bái, lại nhìn sang phía nàng một lần nữa, nhưng hình bóng quen thuộc đó đã biến mất không để lại dấu tích. Chí Kiệt muốn đuổi theo, nàng cứ vậy mà đi sao? Lặng lẽ đi, âm thầm rời khỏi cuộc sống của hắn? Đến giờ khắc này hắn vẫn không thể chấp nhận một sự thật như vậy. Vừa định đuổi theo thì lại bị khẩu lệnh ngăn lại: "Đưa vào động phòng."- Sau đó là một tràn những câu nói chúc mừng vang lên.

-------------

Những đóa hoa Bỉ Ngạn vào ban đêm lại mang một sắc đẹp kinh diễm dưới ánh trăng, hoa bỉ ngạn tựa như tình yêu của nàng và Chí Kiệt. Hắn là hoa, còn nàng là lá, hai người vĩnh viễn cách xa nhau. Hoa và lá không bao giờ gặp nhau, chỉ tiếp nối nhau mà thôi, vậy nên mới nói khi bỉ ngạn bung nở, chỉ thấy hoa chứ không thấy lá. Tất cả vĩnh viễn chỉ là nỗi nhớ nhung, hoa và lá luân hồi chẳng bao giờ gặp nhau, một tình yêu mãi mãi không bao giờ kết trái.

Trên đời này, chẳng ai muốn mình bị tổn thương cả, nhưng có một sự thật là người ta sẵng sàng làm tổn thương bản thân chỉ để đối lấy những gì tốt đẹp nhất cho một người.

Chí Kiệt chạy đến, hắn không suy nghĩ mà chạy tới ôm nàng thật chặt từ phía sau.

"Thật tàn nhẫn..."- Đặt cằm lên vai nàng, khẽ nói, âm thanh chứa đựng sự bất lực.

Hàn Tâm không trả lời, mặc Chí Kiệt ôm mình, đom đóm không biết ở đâu bay đến thắp sáng cả cánh đồng.

Nàng không phải người, hắn không phải ma, thiên mệnh đã sắp đặt như vậy, người thì sao? Ma thì sao chứ? Con người có thể có trái tim của ác quỷ thì ác quỷ cũng có thể có trái tim của con người, chỉ là tình yêu của họ có quá nhiều thứ ngăn cản, thế giới của họ không cho phép, thiên mệnh không cho phép, khoảng cách của họ bị xa ra bởi đại dương mang tên ma tình độc. Nhưng. Tình yêu của họ nếu sai vì không cùng một thế giới, nhưng hai người sinh ra là để dành cho nhau.

Giọng nói nàng yếu ớt vang lên, mất đi vẻ lạnh lùng thường ngày: "Sư tổ ta đã từng yêu và từng trải qua cảm giác chia ly vì ma tình độc, bà hận tình yêu, không còn tin vào tình yêu nữa. Từ nhỏ, ta đã được dạy cách làm sao để tuyệt tình, bà chỉ nói với ta những mặt tối trong nhân thế mà không hề dạy ta cách yêu, cách trân trọng một người."

Chí Kiệt đặt cằm lên vai nàng, đau lòng: "Yêu căn bản không thể học, nó là một loại cảm giác vô hình, không thể nắm bắt, rất lặng lẽ mà xâm nhập vào trái tim."- Vừa nói vừa xoay người nàng lại, cằm tay nàng đât lên vị trí tim hắn.

Hàn Tâm cảm nhận được độ ấm của hắn, nhịp đập của hắn trầm ổn, kiên định. Nàng nhìn hắn: "Trái tim?"- Dừng một lúc, vẻ bi ai trong mắt càng rõ, tựa như đang như đang hoài niệm về một quá khư đau thương, Hàn Tâm nói: "Lúc đó, ta không hiểu cảm giác của sư tổ, vì ta cho rằng mình có thể cãi lại số mệnh, vì vậy ta ngang bướng ở bên cạnh Mạc Phi."

Chí Kiệt từ từ buông tay ra, nàng bên cạnh Mạc Phi là vì muốn chứng minh bản thân có thể cãi lại số mệnh? Không nói hắn sẽ không biết một người trầm tĩnh như nàng lại từng bốc đồng như vậy.

Hàn Tâm chậm rãi nói tiếp: "Ta cứ bướng bỉnh một cách ngốc nghếch giữ chàng ấy bên cạnh, lại không ngờ chính sự háo thắng của bản thân đã kích động ma tình trong người, hại chết Mạc Phi."

Đom đóm càng ngày càng nhiều, dường như chúng đến để lắng nghe câu chuyện đau thương của nàng.

"Vậy rốt cuộc nàng có bao nhiêu cảm xúc dành cho Mạc Phi?"- Chí Kiệt hỏi. Hắn biết nàng là người rõ ràng, sẽ không khó để trả lời câu hỏi này của hắn, chỉ là... nàng có đủ dũng khí nói ra hay không.

Hàn Tâm nâng mắt, nàng biết Chí Kiệt đang nghĩ gì, không vội trả lời mà ngắt một đóa bỉ ngạn đưa lên nhìn, một lúc sau mới lên tiếng: "Mạc Phi rất tốt, huynh ấy luôn bảo vệ ta khỏi những ánh mắt xem thường của mọi người, dù bản thân là người tu tiên nhưng huynh ấy chưa từng vì thân phận trúc tinh của ta mà xa lánh ta, tất cả những điều huynh ấy làm cho ta, làm ta cảm nhận được, huynh ấy là người yêu ta nhất."

Chí Kiệt im lặng, nhìn nàng. Hàn Tâm nâng mắt nhìn hắn, chắt nịch từng chữ một: "Còn chàng là người ta yêu nhất."

Vậy tại sao ngay cả khi hàng hắn bái đường nàng vẫn thản nhiên đứng đó? Chẳng lẽ nàng thật sự tin rằng hắn yêu người con gái khác? Chẳng lẽ... nàng nghĩ rằng hắn thay lòng đổi dạ?

Hàn Tâm như đọc được suy nghĩ của hắn nhưng cũng không giải thích, nàng rất muốn để hắn biết, vì yêu nên mới không muốn hắn xảy ra bất kì chuyện gì...

Hàn Tâm xoay lưng chậm rãi rời đi: "Mau về đi, tân nương... còn đang chờ chàng."

Chí Kiệt không đuổi theo, hắn nhìn bóng dáng nàng dần xa, tự hỏi mình: "Chẳng lẽ không thể thật sao?"

Hàn Tâm cứ thế rời đi, không ai biết một câu nói nhỏ của hắn nàng lại nghe thấy, trong phút chốc nàng chùn bước nhưng rất nhanh lại tiếp tục đi, câu hỏi này đánh động vào tâm nàng. Ai? Ai có thể nhìn thấy giọt nước mắt bây giờ của nàng? Ai có đũ dũng khí bước đến lau nó đi?

Đàn đom đóm cũng từ từ tản đi, trả lại cảnh vật sự hiu quạnh bao trùm nơi đây.