Lệ Hoa Khuynh Quốc

Chương 13: Bình tiên nhưỡng thứ ba (2)




Lần này, không chờ thông báo, Chi Chi đã xông vào.

“Đại tiên……” Lạc Đế có phần giật mình.

“Đây, bình cuối cùng.” Không dám nhìn hắn, nàng đặt cái bình nhỏ lên án rồi xoay người bỏ đi, phải nhanh chóng đi thôi.

“Đợi chút!” Vẫn là bị hắn gọi lại, “Sao đại tiên không ngồi xuống một lát?”

Lạc Đế kỳ thật rất muốn hỏi nàng rốt cuộc là thần tiên phương nào, muốn hỏi nàng vì sao nhiều lần giúp đỡ mình, lại càng muốn hỏi xem tiên nhưỡng có thể trị dứt bệnh căn của Lê nhi không.

“Ta bộn bề nhiều việc, phải đi gấp.” Lần này Chi Chi cũng không phải là giả vờ từ chối. Nàng cảm thấy nếu lưu lại quá lâu sẽ gặp nguy hiểm. Hai lần trước chính là như vậy.

“Uống chén trà cũng không được sao?”

Rốt cuộc hắn cũng lên tiếng giữ mình lại. Chi Chi hẳn phải cao hứng. Nhưng lúc này, nàng chỉ thấy chua xót.

“Vậy…… Được rồi.”

Trà được dâng lên, Chi Chi lại không dám uống. Nàng sợ uống hết phải đi ngay — Bây giờ nàng mới giật mình phát hiện, bản thân mình thật ra không muốn bỏ đi nhanh như vậy.

“Đại tiên, Văn Thư muốn thỉnh giáo người vài vấn đề.” Lạc Đế vuốt tóc một cái, chậm rãi hỏi, “Đại tiên rốt cuộc từ nơi nào đến? Vì sao lại phải giúp chúng ta?”

Câu hỏi này, thật khó trả lời.

“Ta là tiên nhân…… ở trên trời……” Chi Chi lại suy nghĩ không biết làm sao để trả lời vấn đề này. “Giúp ngươi…… các ngươi, là bởi vì……” Bởi vì…… Nàng nhìn biểu tình chuyên chú trong mắt hắn, đột nhiên cảm thấy như mình đang bị vây trong đó, tim đập nhanh hơn…… Là vì thích ngươi? Nàng hoảng sợ, nhìn sang chỗ khác, lại thấy hoa lê vẫn đang nở rộ ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút cảm giác khác thường “Là vì cảm động……”

“Cảm động?” Lạc Đế còn định hỏi tiếp, thì Tiểu Trần Tử đã vội vàng xông vào. Lần nào cũng đều như vậy. Chi Chi có chút bất đắc dĩ.

“Hoàng thượng…… Hoàng hậu vừa nổi giận hướng tới tẩm cung của Lê Phi nương nương –

Lời còn chưa nói hết, Lạc Đế đã mất dạng. Bản thân Chi Chi lại một lần nữa bị bỏ lại phía sau.

“Tránh ra! Hôm nay ta không thể không tự tay giết con tiện nhân kia!” Đông Vũ hoàng hậu đã hoàn toàn mất đi lý trí. Trên khuôn mặt dữ tợn lộ ra dáng vẻ phẫn hận căm ghét. “Tiện nhân, tiện nhân! Ta muốn giết ngươi!”

“Lớn mật! Ngươi ở đây muốn giết ai chứ?!” Lạc Đế đúng lúc đuổi tới, nổi giận đùng đùng, đẩy hoàng hậu sang một bên, bảo vệ Lê phi đã bị một trận kinh hách.

“Từ khi nào thì hoàng hậu lại trở thành một người đàn bà chanh chua, đòi chém đòi giết thế này, hả?!”

“Hoàng thượng, người đã bị tiện nhân này mê hoặc tâm trí! Mới làm ra chuyện hoang đường như vậy. Xin người hãy tránh ra, hôm nay ta sẽ vì dân trừ hại, giết chết con tiện nhân này!”

“Trẫm thấy người bị mê hoặc tâm trí chính là hoàng hậu ngươi thì có! Người đâu, mau tiễn hoàng hậu nương nương hồi cung!”

“Không! Ta muốn giết tiện nhân kia! Kẻ nào dám ngăn cản ta!” Ả đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm, ánh kiếm sáng loáng, chiếu thẳng vào mặt những người muốn tiến lại gần.

“Ngươi điên rồi!!” Lạc Đế rốt cục nổi giận. Đao kiếm không có mắt, hắn thực sợ sẽ làm tổn thương đến Lê nhi đang chậm rãi hồi phục. Huống chi đao kiếm này còn đang nằm trong tay một nữ nhân điên.

“Ta điên?! Ha ha ha, đúng, ta điên rồi! Từ lúc mà con tiện nhân này tiến cung, thì ta đã bắt đầu điên rồi! Ta điên ba năm rồi! Không lúc nào không nghĩ cách giết chết con tiện nhân này! Ta điên rồi, ta đã sớm điên rồi! Ha ha ha” Ả cười càn rỡ, lại pha lẫn bi thương. “Không chỉ ta điên, mà ngươi cũng đã điên rồi, bọn họ, các nàng, tất cả đều điên hết rồi! Ha ha ha, điên hết rồi! Cả đất nước này cũng điên rồi!! Tất cả là tại con tiện nhân đó, chính là tại nó nên ta mới điên!”

Kiếm đột nhiên chỉ vào Lê phi phía sau Lạc Đế, nhanh chóng hướng nàng đánh tới.

“Bắt ả lại –”

Cũng may đại nội cao thủ bên cạnh đã kịp thời hoá giải đường kiếm đó, nhưng bọn họ cũng không dám bắt người. Dù sao thì ả ta vẫn là hoàng hậu.

“Trẫm nói! Đem hoàng hậu bắt lại!”

Lần này, mới có người chậm rãi vây hoàng hậu lại, nhưng tất cả đều là tiến ba bước, lùi hai bước. Cho dù không sợ nữ nhân ngoan độc này, thì cũng e ngại quyền thế phía sau lưng ả.

Bị tước đi vũ khí, hoàng hậu có chút kinh hoàng. Lúc tránh né vòng vây của thị vệ, ả liền tuỳ tiện kéo một người về phía mình. Ngón tay thon dài chế trụ cái cổ mảnh khảnh của người đó, “Trên móng tay ta có bôi Xuyên Tâm Độc, nếu các ngươi dám bước thêm bước nữa, ta sẽ ngay lập tức cắm vào –”

Nếu chỉ là một cung nữ hay thái giám bình thường, bọn họ cũng sẽ không đến mức kích động như thế. Nhưng người đang bị kềm kẹp trước mắt lại là vị đại tiên đã ba lần đem tiên nhưỡng tới trợ giúp họ — Chi Chi.

Sắc mặt mọi người có chút hoảng sợ. Lạc Đế cũng mang vẻ mặt khó xử. Hoàng hậu nhìn một màn này, cảm thấy rất vừa lòng, tuy rằng ả vẫn không biết người đang bị uy hiếp là phàm nhân hay tiên nhân.

“Ha ha, sợ rồi chứ gì?! Ha ha! Nếu biết sợ thì hãy đem con tiện nhân kia giết đi, bằng không –” Móng tay lại ấn sâu thêm mấy tấc. Trên chiếc cổ trắng nõn đã hiện lên dấu hồng.

Chi Chi vừa đau, vừa cảm thấy mờ mịt. Tuy rằng nàng biết mình đang gặp nguy hiểm, nhưng một mặt khác, nàng lại cảm thấy có lẽ như vậy cũng không tính là quá xấu — nàng đang chờ đợi, chờ đợi điều gì? Chính là chờ Lạc Đế trả lời uy hiếp của hoàng hậu.

Lạc Đế tất nhiên một lòng che chở Lê phi, nhưng mà, cô gái có bộ dáng tiểu tiên kia……

Hắn chợt thấy thần sắc của nàng không có chút gì kinh hoảng, đôi mắt lại đang nhìn mình với vẻ thắc mắc.

“Chỉ là một tiểu cung nữ, nếu hoàng hậu muốn giết, xin mời tự nhiên.”

Lời nói vô tình khiến cho hai nữ nhân đồng thời chịu đả kích. Hoàng hậu dĩ nhiên là tức giận cái thái độ hờ hững, tràn đầy khinh bỉ của hắn đối với mình! Còn Chi Chi cũng không nói gì. Trong lòng lại như có gì đó đang vỡ vụn. Thì ra…… là thế…… Tư vị không khác biệt cho lắm, nàng cũng không để ý đến những lời nói sau của Lạc Đế, ánh mắt mông lung hướng ra bên ngoài.

Đột nhiên, thị vệ bên cạnh xoay người một cái, nháy mắt chế trụ hoàng hậu. Tuy nhiên, lúc ả giãy dụa, vẫn để lại trên chiếc cổ trơn bóng của Chi Chi một vết thương nhỏ.

Hoàng hậu không đoán được mình nhanh như vậy đã bị bắt, không cam lòng rống lớn, “Tiện nhân, tiện nhân!” Hai tay vung vẫy loạn xạ, cào cấu khắp nơi. Tất cả những gì ả chuẩn bị, coi như công cốc.

“Hoàng hậu mưu đồ gây rối, thần kinh thác loạn, tạm thời áp tải về Phượng Nghi cung, sẽ xử trí sau!”

“Dạ!”

“Tiện nhân, ngươi sẽ không chết tử tế, đồ tiện nhân!! A a!! Tiện nhân không chết, Lạc Đế quốc sẽ diệt vong, diệt vong a!!–”

Tiếng hét thê lương của hoàng hậu quanh quẩn thật lâu trong Lê Lạc cung. Lúc ả bị áp tải đi ngang người Chi Chi, nhìn biểu tình tan rã trong mắt ả, nàng có thể khẳng định lời Lạc Đế nói quả không sai, hoàng hậu thực sự điên rồi.

Chi Chi bỗng nhiên cảm thấy có phần đồng tình với hoàng hậu, cùng với sự thê lương vô tận.

Trấn an Lê phi đã bị kinh hãi một lúc, Lạc Đế mới hướng về phía Chi Chi mà đi tới

“Đã khiến cho đại tiên bị sợ hãi!” Đôi mắt phượng bỗng nhiên liếc thấy dấu máu đỏ vươn lại trên cái cổ trắng ngần của nàng, tâm không khỏi rung động, “Cuối cùng vẫn làm người bị thương, hay cứ để cho Trương thái y nhìn qua một cái –”

Hắn gọi nàng là đại tiên, nhưng lại quên mất tiên nhân sao lại sợ mấy thứ độc dược cỏn con này? Cho dù nàng có phải tiên nhân hay không, thì hắn cuối cùng vẫn không để nàng trong lòng.

Chi Chi cúi đầu, nản lòng thoái chí, “Không cần. Ta đi đây.”

Sự lãnh đạm của nàng khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ là chuyện của hoàng hậu đã làm nàng bị kích động? Nhưng mà, ánh mắt của nàng, sao lại có lúc u oán…… có lúc lại như đã nắm bắt được gì đó, có lúc lại hồ đồ, quả thực có chút……

“Vậy – đa tạ tiên nhưỡng của đại tiên, không biết khi nào –”

“Không có lần sau nữa, đây là là bình cuối cùng, sẽ không còn bình nào nữa.” Chi Chi cảm thấy ủy khuất mà tức giận. Chẳng lẽ hắn quả thực chỉ ngóng trông tiên nhưỡng sao? Chẳng lẽ người sáng suốt như hắn lại nhìn không ra sao?

“Ta đi đây. Chúc các ngươi hạnh phúc!” Áp lực khiến cho nước mắt nàng chực rơi. Chi Chi cũng không liếc hắn thêm cái nào nữa, bỏ chạy trối chết. Có lẽ, nếu hắn hoàn toàn không biết gì hết, chắc sẽ tốt hơn……

Nhìn thân ảnh nho nhỏ của nàng chạy ra khỏi tẩm cung, Lạc Đế có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, còn có một chút buồn bã không thể tả…… Kỳ thật hắn muốn nói, không biết khi nào, nàng có thể lưu lại ở trong cung, cùng nhau dùng bữa…… Bất quá, xem ra hắn không bao giờ có cơ hội đó nữa……