Edit Khả Ăn Mặn.
Bên này, trời chưa sáng Lục Thừa đã rời khỏi phòng ngủ, sau khi ăn sáng xong, hắn nhận được một phong thư từ quê gửi lên.
Lúc vừa yết bảng, hắn liền gửi thư về cho di, cho nên, bây giờ thư hồi âm mới đến.
Lục Thừa nhét thư vào trong ngực, lòng nôn nao về thư phòng, cẩn thận lấy ra bức thư ở bên trong.
Di không biết chữ, di trượng (dượng) trước giờ không thích Lục Thừa vì hắn mồ côi. Khi còn nhỏ, di chừa lại cho hắn một cái màn thầu, cũng bị di trượng lấy mất. Bởi vậy, phong thư này chỉ có thể do biểu tỷ Bạch Lê Quân của hắn viết.
Nghĩ đến đây, động tác mở thư của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn chút.
Lá thư viết không dài, chỉ hàn huyên thăm hỏi chuyện ăn mặc, có điều khiến hắn vui vẻ là di nói tháng chạp năm nay, biểu tỷ của hắn sẽ đưa Diệu Nhi lên Kinh Thành để đi học, mong mình chăm sóc cho họ.
Bạch Diệu là biểu đệ của hắn, năm nay tóc đã búi lên được, cũng đến lúc nên đi học. Ở trong thôn, Bạch gia cũng xem như có chút của cải, có thể “gánh” được chi phí cho hắn lên kinh để học.
Cái Lục Thừa quan tâm không phải chuyện này, mà điều hắn nghĩ đến là cuối năm nay có thể được nhìn thấy biểu tỷ rồi, vì vậy tâm tình hắn có chút hân hoan. Nhưng giây phút vui mừng ngắn ngủi qua đi, trong lòng lại nổi lên chua xót.
Trước khi đi thi, hắn không dám hứa hẹn với Bạch Lê Quân điều gì, hai người đứng dưới cây cổ thụ nhìn nhau không nói, cứ như vậy chỉ nói lời tạm biệt tẻ nhạt.
Hiện giờ, tuy rằng hắn là Trạng Nguyên đầy công danh, nhưng lại bị Thánh Thượng ép cưới một quý nữ cao môn kiêu ngạo ương bướng, dâm dật, nên tuyệt đối không thể hưu nàng.
Biểu tỷ là nữ nhi trong sạch, tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức, sao hắn có thể nhẫn tâm đưa nàng vào phủ làm thiếp được.
Tâm trạng của Lục Thừa lập tức chùng xuống.
Đến giờ cơm trưa, hắn quay lại phòng ăn vẫn không thấy bóng dáng Nguỵ Vân La đâu, liền cau mày, hỏi: “Quận chúa đâu? Còn chưa chịu rời giường sao?”
Một nha hoàn hành lễ: “Bẩm lão gia, phu nhân ra ngoài rồi ạ!”
“Nàng đi đâu?”
Lục Thừa nhíu mày càng chặt hơn, cảm thấy thê tử này không có chỗ nào hợp ý hắn.
Hắn hoàn toàn quên mất bản thân mình đêm qua đã đè Nguỵ Vân La trên giường giày vò như thế nào.
Hai nha hoàn liếc nhìn nhau: “Nô tỳ không biết!”
Lục Thừa cũng không hy vọng biết được câu trả lời, hắn xua tay cho người lui xuống.
Sau khi ăn cơm xong, đột nhiên hắn nhớ đến điều gì đó, gọi hạ nhân lại phân phó: “Khi nào quận chúa về, nhớ đưa cho nàng chén thuốc tránh thai!”
Người kia giật mình, cúi đầu nói: “Bẩm lão hia, buổi sáng phu nhân đã uống rồi ạ!”
Lục Thừa không ngờ Nguỵ Vân La lại “tự giác” như vậy, tuy là hắn không muốn tiểu kỹ nữ này sinh con nối dõi, nhưng nghe thấy Nguỵ Vân La đã uống thuốc tránh thai rồi, hắn cảm giác như bị ai đó tát một cái trước đám đông vậy, hình như nàng vốn không để mắt đến tướng công danh chính ngôn thuận là hắn đây.
Lục Thừa nghiến răng, phất tay áo rời đi.
——
Sau khi Nguỵ Vân La rời khỏi chỗ Ôn Phán Vân, nàng lại đi tìm một tỷ muội khác, hai người đi dạo đường phố một chút, ăn nhậu vui vẻ, cho đến giờ Tuất canh ba mới về tới Lục phủ.
Trong phòng không có bóng dáng của Lục Thừa, Nguỵ Vân La cũng chẳng thèm để ý.
Nàng tắm gội thơm tho xong, bôi ít thuốc mỡ vào giữa hai chân. Một ngày trôi qua, chỗ đau kia của nàng đã giảm được kha khá, ngày mai có lẽ sẽ khỏi hẳn.
Nguỵ Vân La không có ý định đợi Lục Thừa trở về, nàng thổi đèn, buông rèm giường xuống.
Nguỵ Vân La ôm chăn, nhớ đến tiểu sinh tuấn tú lúc chiều gặp được ở rạp hát, nàng thầm tính toán xem khi nào có thể triệu hắn vào phủ uống vài chén rượu, để cho hắn hát vài khúc cho nàng nghe. Nếu hắn bằng lòng, có thể ở lại hậu viện cũng được..
Đợi đến khi Lục Thừa trở về phòng, nhìn thấy trong phòng tối om, còn Nguỵ Vân La đã chìm trong mộng đẹp từ lâu, hắn tức giận đến mức gân xanh trên trán nảy lên.
Lúc Lục Thừa rửa mặt, thay quần áo, hắn không để tâm Nguỵ Vân La đang ngủ say, cố tình tạo ra không ít tiếng động lớn, ai ngờ Nguỵ Vân La chỉ hậm hự trở mình, sau đó, không có phản ứng nào khác.
Lục Thừa nằm bên cạnh nàng, ôm một bụng tức không có chỗ phát tiết.
Khả: ủa? Mắc cái gì tức?