Edit: Khả Khả
Lại nói về Nguỵ Vân La ở đầu bên này, nàng vô tình gặp được Cung Đình Chất, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, đương nhiên sẽ không hề hay biết Hoàng Trình Lương đã kể hết chuyện cũ của mình cho Lục Thừa nghe.
Ôn Phán Vân thấy Nguỵ Vân La đứng ngây ngốc tại chỗ, trên mặt lại ửng đỏ, đúng là dáng vẻ của người bị câu hồn đoạt phách, nàng hơi buồn cười, đẩy mạnh La Nhi ra vườn đào, nhưng Cung Đình Chất đã rời đi từ khi nào.
“La Nhi, triệu hồn trở về!” Thẩm Chi như đi theo, búng tay trước mặt Nguỵ Vân La, cười đùa.
Nguỵ Vân La đột nhiên hoàn hồn, nàng bĩu môi: “Được rồi, rõ ràng ta đang ngắm hoa một cách quang minh chính đại, các người kéo ta về làm gì?”
“Đúng đúng đúng, ngươi đang ngắm hoa!” Thẩm Chi Như thuận miệng đáp theo.
Ôn Phán Vân không vô tư như Thẩm Chi Như, nàng biết tính tình của tướng công nhà Nguỵ Vân La, cho nên không nhịn được kéo Vân La nói nhỏ: “La Nhi, muội nói thật cho ta biết, muội đang nghĩ cái gì? Nếu trong lòng muội còn vấn vương Cung thế tử, thì muội sẽ không giữ được ai hết!”
Một tay phong lưu đa tình sành sỏi như Ôn Phán Vân vừa nhìn đã biết tính chiếm hữu của Lục Thừa là như thế nào. Nếu La Nhi thích người khác, sợ là Lục thư sinh kia sẽ bắt nhốt La Nhi. Thân phận của Cung Đình Chất cũng không tầm thường, dù hắn lưỡng tình tương duyệt với La Nhi cũng không thể chấp nhận mối quan hệ của Lục Thừa và nàng.
Vừa rồi, Nguỵ Vân La nhìn say đắm, trên mặt còn thẹn thùng, chẳng trách Ôn Phán Vân hiểu lầm tâm tư nàng.
Các nàng nào biết rằng, Nguỵ Vân La nhìn chằm chằm người lâu như vậy thật ra tâm trí đã bay đi nơi khác.
Lục Thừa gầy hơn Cung Đình Chất, nhưng sức lực rất lớn, đặc biệt là phần hông kia, mỗi lần lăn giường đều muốn quăng nàng lên tận trời cao…
Còn chiếc mũi của Lục Thừa cũng cao hơn Cung thế tử một chút, mỗi khi hắn liếʍ huyệt cho nàng, cho dù ở phía sau hay phía trước không cọ lên cúc huyệt thì cũng cọ lên âm đế…
Ở trên giường, Lục Thừa còn thích chơi đùa với vυ" và mông nàng. Bàn tay trông trắng trẻo kia toàn vết chai sần, lòng bàn tay lớn lúc nào cũng vỗ mông và vυ" nàng sưng tấy lên…
Suy nghĩ của nàng trôi về nơi xa, càng nghĩ càng ham muốn, hận không thể nằm trong ngực Lục Thừa để hắn an ủi toàn thân. hoa huy*t bên dưới rỉ ra dòng nước âm ấm, thấm ướt tiết khố, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng lên.
Nguỵ Vân La vỗ vỗ lên mặt, muốn gương mặt đỏ hồng của mình hạ nhiệt xuống: “Ôn tỷ, nghĩ gì là nghĩ gì? Cung thế tử đã có hài tử rồi, ta không hề mơ tưởng đến hắn!”
Ôn Phán Vân thở nhẹ một hơi: “Vậy thì tốt. Lục đại nhân của muội không phải là người dễ lừa gạt đâu!”
“Không liên quan đến Lục Thừa!” Nguỵ Vân La mạnh miệng nói: “Hắn có thể ở bên ta bao lâu thì còn tuỳ thuộc vào tâm tình của bổn tiểu thư!”
Ôn Phán Vân lắc đầu cười.
Thẩm Chi Như vỗ tay, tham gia cuộc vui: “Được! Có chí khí! Hôm nào chúng ta cùng nhau đến Hí Viên Hoa Lâu một chuyến được chứ?”. Chươ𝐧g 𝗺ới 𝐧hất tại [ trù 𝗺tr𝗎𝑦ệ𝐧﹒𝚅𝙉 ]
“Nói sau đi!” Nguỵ Vân La xoay người quay trở về, miệng lẩm bẩm oán trách: “Sao Hoàng thượng vẫn chưa khai yến tiệc nữa, tỷ tỷ đang làm cái gì vậy không biết!”
Ôn Phán Vân và Thẩm Chi Như nhìn nàng chạy như trối chết liền bật cười thành tiếng.
——
Lục Thừa im lặng ngồi ở đó, sau khi Hoàng Trình Lương nói ra chuyện cũ của Nguỵ Vân La và Cung thế tử thì đã bỏ trốn mất dạng, hắn sợ Lục Thừa giận chó đánh mèo.
Thật bất ngờ, Lục Thừa không hề có dấu hiệu tức giận. Hắn không nổi giận đùng đùng kéo người về phủ ăn sạch giống lần trước khi biết Nguỵ Vân La lén đến Yên Nguyệt Lâu.
Lục Thừa chìm vào loại bình tĩnh lạ thường.
Ngón tay gõ gõ lên chiếc bàn gỗ đỏ thẫm trước mặt, mí mắt cụp xuống không biết đang nghĩ điều gì.
“Lục Thừa!”
Nguỵ Vân La quay trở về sớm hơn hắn nghĩ, hơn nữa bên cạnh cũng không có bọn người Ôn tiểu thư.
Nguỵ Vân La ngồi xuống, ôm lấy cánh tay, dựa vào hắn, bộ ngực no đủ cọ lên cánh tay rắn chắc của Lục Thừa.
Nàng thì thầm bên tai Lục Thừa: “Tướng công, đêm nay, chàng nắm vυ" ta từ đằng sau rồi đâm vào ta được không?”
Nguỵ Vân La nói xong còn đưa tay Lục Thừa đặt lên đùi mình, để hắn tuỳ ý vuốt ve.
Những suy nghĩ dâʍ đãиɠ lúc ở vườn đào khiến tiểu huyệt nàng ngứa ngáy, giờ đây ở bên cạnh Lục Thừa, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của hắn, khi dựa vào hắn, nàng cảm thấy hai chân muốn mềm nhũn.
Rất nhanh, bàn tay bên dưới của Lục Thừa có cảm giác, Nguỵ Vân La khép chặt hai chân cọ xát, cánh tay hắn yên phận đặt trên đùi đẫy đà của nàng chỉ trong chốc lát, ngón tay bắt đầu lần mò đi xuống giữa hai chân nàng đang khép chặt.
Mặt Lục Thừa không đổi sắc, hắn hỏi: “Da^ʍ như vậy để làm gì?”
Nguỵ Vân La không phát hiện ra cơn giông sắp đến dưới gương mặt bình tĩnh này, nàng dựa vào vai hắn, thật thà nói: “Đột nhiên nhớ đến chàng!”
Dường như, Lục Thừa đang muốn nói gì đó, thì một giọng nam xa lạ vang lên trước mặt hai người họ: “La Nhi, đã lâu không gặp!”
Động tác ôm tay Lục Thừa làm nũng của Nguỵ Vân La khẽ dừng lại, nàng hơi lúng túng ngồi thẳng dậy.
Lục Thừa nhìn về phía người mới tới có thể đoán được người này là Cung thế tử vừa mới hồi kinh, mà Nguỵ Vân La vừa rồi mới dịu dàng với hắn, giờ đây đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại chỉ vì nam nhân này, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng.
Nguỵ đại tiểu thư thường ngày tác oai tác quái nghe tiếng cười lạnh này, đột nhiên có chút chột dạ. Rõ ràng nàng và Cung Đình Chất không có gì nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác giống như đang bị Lục Thừa bắt gian, nàng thật sự chỉ muốn che mặt quay đi xem như không biết Cung Đình Chất.
“À…Thế tử, lâu rồi không gặp!” Nguỵ Vân La lấy ống tay áo che đi xuân sắc dưới bàn, lặng lẽ liếc Lục Thừa.
Lục Thừa ngồi bên cạnh không thèm nhìn lại nàng.
Có lẽ, Cung Đình Chất không nhận ra nét xấu hổ trên gương mặt Nguỵ Vân La, hắn tiến lên nói: “Vừa rồi ở Ngự Hoa Viên nhìn thấy một bóng hình giống nàng, còn tưởng là ta nhìn lầm! La Nhi, những năm qua nàng sống có tốt không?”
Bàn tay Lục Thừa siết chặt chén rượu, hiện lên rõ các khớp ngón tay, hắn còn đang nghi ngờ là tại sao tiểu kỷ nữ này vừa mới ra ngoài một chuyến, quay về đã da^ʍ như vậy, hoá ra là gặp phải tình nhân cũ.
Nguỵ Vân La ngồi gần Lục Thừa, đương nhân nàng phát hiện ra sự khác lạ của hắn, cho nên không dám nói với Cung Đình Chất thêm điều gì. Nàng vội ôm cánh tay Lục Thừa tỏ rõ lập trường: “Ta…ta sống rất tốt! À, Thế tử, đây là phu quân của ta, Lục Thừa!”