Lệ Chi Nhân - Đào Tử Nãi Hãm Nhi

Chương 6




Edit: Khả Ăn Mặn.

Ngày hôm sau, khi Nguỵ Vân La tỉnh dậy, chiếc giường tân hôn rộng lớn chỉ còn mình nàng.

Nguỵ Vân La duỗi người trên giường. Tuy hôm qua nàng đã lệnh cho tên thư sinh kia bôi thuốc cho mình, nhưng sáng nay đầu v* và tiểu huyệt vẫn đau âm ỉ, đùi và eo cũng nhức mỏi cùng cực.

Nàng gọi nha hoàn hồi môn của mình đến rửa mặt chải đầu, thay y phục.

“Thuý Điệp, lát nữa ngươi bảo phu xe đưa ta đến phủ của Ôn tỷ!” Nguỵ Vân La ngồi trước gương Hoa Lăng, mặc kệ Thuý Điệp búi tóc phụ nhân cho nàng, phía sau có mấy nha hoàn đang bày biện đồ ăn lên bàn.

Búi tóc phụ nhân: Tức là cách búi thể hiện gái đã có chồng, thời đó nhìn đầu tóc là biết được có chồng hay chưa.

Thuý Điệp trêu đùa: “Tiểu thư, tối hôm qua người với cô gia vừa động phòng, hôm nay đã đến tìm Ôn tiểu thư, người không sợ cô gia sẽ ghen sao?”

Đích nữ của Ôn thượng thư, Ôn Phán Vân là tỷ muội tốt của Nguỵ Vân La, năm rồi vừa thành thân. Nàng và tướng công của mình có cùng sở thích, đôi khi còn tặng người cho nhau để hành lạc. Tuy thanh danh nàng ta không dữ dội như Nguỵ Vân La nhưng nói về “nợ phong lưu” là hàng thật giá thật.

“Ta thích,” Nguỵ Vân La hất cằm, nhướng đôi mắt xinh đẹp lên, cười lạnh: “Tên tiểu thư sinh kia làm sao quản được bổn tiểu thư?”

Trông dáng vẻ ngông cuồng không ai bì kịp này của nàng, có lẽ nàng đã quên tối hôm qua bị chính tên “tiểu thư sinh” làm cho dục tiên dục tử, bộc lộ dâm tính rồi. ngôn tình hay

“Chuyện này…” Thuý Điệp không biết tình hình chiến đấu đêm qua, nàng cười đồng tình với tiểu thư nhà mình: “Lát nữa nô tỳ sẽ chuẩn bị xe ngựa!”

Nguỵ Vân La bị làn váy to rộng mắc kẹt vào giữa hai chân, nàng cảm giác được chỗ kia vẫn còn đau, vì vậy nói: “Còn nữa, lót thêm vài tấm đệm trên xe ngựa đi!”

——

Nguỵ Vân La vừa thấy Ôn Phán Vân liền nhảy bổ lên người nàng: “Ôn tỷ tỷ!”

Ôn Phán Vân cười nói: “Hôm qua mới thành thân, hôm nay đến tìm ta làm gì? Sao ngươi không bám lấy tên thư sinh kia nhiều một chút đi?”

Nguỵ Vân La ghé bên tai nàng, thì thầm: “Ôn tỷ, ta đến là để thỉnh giáo tỷ một chút!”

“Hả?” Ôn Phán Vân liếc nhìn nàng, rồi rót cho nàng một chung trà: “Tiểu thư đanh đá nhất kinh thành lại có một ngày đến chỗ ta xin thỉnh giáo sao?”

“Ây da!” Nguỵ Vân La dậm chân, nàng đuổi hết nha hoàn ra ngoài, rồi mới xấu hổ khai thật: “Đúng vậy, Ôn tỷ, hôm qua tên thư sinh kia đè ta ở trên giường “giã” một trận, căn bản ta không đấu lại hắn!”

Nàng lẽo đẽo theo sau Ôn Phán Vân, ân cần đấm vai cho nàng, cười lấy lòng: “Tỷ tỷ tốt, tỷ phải giúp ta nghĩ cách, ta nhất định phải để cho tên thư sinh thối kia biết ai mới là chủ tử!”

Ôn Phán Vân nhẻo miệng cười: “Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Ngươi cứ cưỡi lên người hắn là được rồi!”

“Hắn, hắn…” Nguỵ Vân La ảo não quơ tay: “Hắn vốn dĩ không thèm nghe lời ta nói!”

“Nha đầu ngốc!” Ôn Phán Vân dí ngón tay nhẹ lên trán nàng: “Nếu tính tình tên thư sinh này cứng rắn thì ngươi phải lấy nhu thắng cương, giống như treo một miếng thịt ba chỉ thơm ngào ngạt trước mũi hắn, nhưng không cho hắn cắn, sau đó, dùng lời ngon ngọt dụ dỗ hắn quên cả đất trời, rồi lúc đó cưỡi lên người hắn, có gì khó?”



Ôn Phán Vân thấy Nguỵ Vân La vẫn còn mờ mịt, nàng thở dài, sau đó gọi nha hoàn của mình vào: “Lưu Châu, ngươi đến hậu viện gọi Minh công tử và Bình Nhi đến đây!”

Nói rồi, nàng quay đầu nói với Nguỵ Vân La: “Đợi đi, Ôn tỷ sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là cưỡi lên người nam nhân!”

Nguỵ Vân La chớp mắt chờ đợi.

Rất nhanh, Minh công tử cà Bình Nhi đã đến. Minh công tử là sủng nam của Ôn Phán Vân, Bình Nhi là vũ cơ nàng đưa cho tướng công mình. Ôn Phán Vân và tướng công mình không kiêng kỵ điều gì, thường xuyên để sủng nhân của mình hoan ái với nhau, gia tăng tình thú.

“Phu nhân!” Hai người cung kính hành lễ với Ôn Phán Vân.

Ôn Phán Vân chỉ cái giường bên cạnh: “Đến đó đi, cởi hết quần áo ra. A Minh nằm lên giường, Bình Nhi tìm cách làm dương v*t A Minh cứng lên!”

Ánh mắt Nguỵ Vân La sáng ngời, nàng háo hức nhìn chằm chằm động tác tiếp theo của hai người.

Tuy trong phòng có Nguỵ Vân La ở đây, nhưng đối với yêu cầu này, Minh công tử và Bình Nhi không mấy ngạc nhiên, hai người thoải mái cởi thắt lưng rồi tới áo, chỉ chốc lát đã lộ ra hai thân thể trắng trẻo.

Nguỵ Vân La thoáng nhìn thấy hạ thân của Minh công tử, nàng phát hiện vật kia nhỏ hơn so với Lục Thừa.

Ôn Phán Vân không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, bưng chén trà lên cảm thán: “Đừng nhìn thấy dáng vẻ của Minh công tử yếu đuối mỏng manh mà chê, thật ra thứ đồ kia rất ghê gớm, năm đó khi ta vừa mới thu hắn vào phòng, quả đúng là ăn tuỷ biết vị!”

Nguỵ Vân La gật đầu. Nàng biết, tối hôm qua tên thư sinh kia cũng “chơi” nàng đến mức không muốn xuống giường.

Minh công tử nghe lời nằm ngửa lên giường, Bình Nhi cũng bò lên theo. Giây tiếp theo, Bình Nhi mặt mày thanh tú dạng chân ra ngồi lên mặt Minh công tử, gương mặt tuấn tú của Minh công tử vừa vặn chạm vào cửa huyệt đỏ thẫm đầy lông của Bình Nhi.

Minh công tử nuốt nước miếng, vật dưới háng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bình Nhi không ngồi xuống mà cúi người cầm lấy côn th*t mềm nhũn của Minh công tử, đầu ngón tay cọ cọ lên khe hẹp trên quy đầu, sau đó liếm từ dưới gốc đi lên, núm vú như bông hoa đung đưa, cọ nhẹ vào bụng Minh công tử.

Một lát sau, hai người đã động tình, cặp mông trắng trẻo của Bình Nhi uốn éo trên mặt Minh công tử, tiết ra chút dịch ẩm ướt tanh tanh. Minh công tử cố gắng đâm thọc dương v*t vào miệng Bình Nhi. Gương mặt nhỏ nhắn của Bình Nhi chôn trong đống âm mao của hắn, giữa cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ.

Minh công tử chịu không nổi đưa tay nắm lấy chiếc eo nhỏ của Bình Nhi, kéo người nàng ngồi lên mặt mình.

Mông của Bình Nhi ngồi hẳn lên mặt Minh công tử, tựa như cánh mông đang nuốt lấy mặt hắn. Tiểu huyệt màu mỡ cuối cùng cũng rơi vào miệng Minh công tử, hắn đưa lưỡi điên cuồng liếm láp nơi riêng tư của Bình Nhi, khiến Bình Nhi phải nhả dương v*t trong miệng ra, ngửa đầu rên to: “Aaaaaa….”

Minh công tử bất mãn, khẽ véo mông nàng, nâng đầu lên: “Bình Nhi ngoan, ăn tiếp đi!”

“Ưmmm…ư….” Bình Nhi uốn éo hông, cảm nhận khoái cảm khi mũi hắn xẹt qua âm đế: “A Minh, chàng cũng nhanh liếm cho ta đi…”

“Tới ngay đây…”

Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng nước nhèm nhẹp. Hai người không quan tâm đến xung quanh, chỉ lo chăm sóc cho hạ bộ của nhau, thúc hông, uốn eo vô cùng hào hứng.



Nguỵ Vân La xem đến mức giữa chân mình cũng ướt theo, nàng lặng lẽ kẹp chặt hai chân lại cọ xát với nhau.

Ôn Phán Vân không biết ra ngoài phân phó chuyện gì, lúc quay lại đã thấy Bình Nhi và Minh công tử chìm trong đê mê. Khi thấy Minh công tử đang muốn đè Bình Nhi ở dưới thân, Ôn Phán Vân vội ngăn lại: “Bình Nhi, không được để A Minh bò lên người của ngươi!”

Bình Nhi giật mình, Minh công tử đang định đứng dậy liền bị Bình Nhi tiện đà đưa mông đè lên mặt, đẩy hắn nằm lại giường: “Ha… a Minh, không được ngồi dậy!”

Minh công tử tức giận đánh lên hai cánh mông căng tròn của nàng, hắn bị tiểu huyệt dán lên miệng cho nên phát âm không rõ: “Ưmmm…Bình ư…ta…muốn…ưm…vào….”

Ôn Phán Vân không nhịn được đưa tay xoa xoa vú mình, nàng liếc mắt nhìn Nguỵ Vân La xem đến xuất thần, liền lên tiếng trêu ghẹo: “La Nhi, xem đến ngây người rồi hả? Có phải đã ăn thịt được rồi cho nên mới thấy nơi này nhiều đồ tốt không? Trước đây ta chưa từng thấy ngươi xem Xuân Cung Đồ sống mà thất thần đến vậy!”

Gương mặt nõn nà của Nguỵ Vân La có hơi đỏ, nàng nhẹ giọng hỏi: “Liếm chỗ kia thật sự sướng đến vậy sao?”

Ôn Phán Vân uống một ngụm trà: “Ngươi về để cho tên tiểu thư sinh kia làm thử xem không phải sẽ biết ngay sao?”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Bình Nhi đã ngồi lên hông Minh công tử, cưỡi lên dương v*t của hắn và đong đưa hai quả ngực không quá lớn. Tiếng rên dâm đãng của hai người càng lúc càng lớn hơn.

Minh công tử để nàng tuỳ ý cưỡi lên người mình, hắn nắm hai đùi Bình Nhi, ngửa đầu rên: “Ự ư… Bình Nhi ngoan…kẹp sướng quá!” Thỉnh thoảng hắn lại thúc mông lên chạm vào huyệt tâm của Bình Nhi.

Đội nhiên Bình Nhi dừng lại, lắc mông trên người hắn theo hướng vẽ chữ thập, nàng cúi thân trên đưa một bên vú đến gần miệng của Minh công tử: “A Minh, bú đi..”

Minh công tử không khách sáo, ngậm lấy ngực nàng, lấy môi cọ cọ lên đầu v* lớn màu nâu, tay bóp hai cánh mông nàng, mạnh mẽ thúc dương v*t vào trong.

Bình Nhi bị đâm từ dưới lên, nàng la to, dâm thuỷ tiết ra phối hợp với Minh công tử.

Nhìn thấy hai người càng làm càng hăng, Nguỵ Vân La cảm thấy tiết khố mình ướt nhẹp, bực bội đứng dậy.

“Đi rồi sao?” Ôn Phán Vân cười hỏi: “Ngươi thấy không, nam nhân rất thích được nữ nhân cưỡi lên, ngươi cũng về làm với tên tiểu thư sinh kia thử xem, bảo đảm sẽ rất sướng!”

Nguỵ Vân La đỏ mặt: “Ôn tỷ, ta đi đây!”

“Đi đi!”

Không đợi Nguỵ Vân La rời đi, Ôn Phán Vân đã kêu nam sủng chờ ở cửa đi vào, để mặc cho hắn ôm mình xoa vú rồi hôn môi. Ôn Phán Vân thở dốc nói: “Ngày khác ta cho người mang đồ tốt hơn đến phủ cho ngươi…hôm nay ta không tiễn!”

Nguỵ Vân La thấy, rất nhanh Ôn Phán Vân chỉ còn một cái yếm mẫu đơn trên người, đường cong của bộ ngực hiện ra vô cùng dụ hoặc, nam nhân kia đưa bàn tay đen ngăm vào trong yếm thăm dò, hắn bắt lấy một bên ngực của Ôn tỷ rồi xoa nắn.

Ôn Phán Vân nhìn thấy ánh mắt của Nguỵ Vân La, nàng nghiêng đầu né tránh nụ hôn của nam nhân, cười nói: “Ư… sao vậy? La Nhi muốn thử công phu của người phủ ta không?”

Nguỵ Vân La hoàn hồn, hôm qua nàng vừa bị “giã” tàn nhẫn, hiện tại hoa huy*t vẫn còn sưng, nhưng nhìn bọn họ như vậy nàng lại không chịu nổi.

Nàng xoay người nhấc váy chạy đi: “Không quấy rầy hứng thú của Ôn tỷ! Lần sau ta lại đến tìm tỷ!”

Ôn Phán Vân nhìn theo bóng dáng nàng, lắc đầu cười: “Nha đầu ngốc nhát gan!”