Lệ Chi Nhân - Đào Tử Nãi Hãm Nhi

Chương 31




Edit: Khả Khả

Lục Thừa bước lên, ôm Nguỵ Vân La vào lòng.

Mặt Cung Đình Chất không hề đổi sắc, cười nói: “Không có gì, ta chỉ đang hỏi La Nhi về chuyện lúc trước thôi!”

Bọn họ hàn huyên vài câu qua loa, tiện thể, Cung Đình Chất hỏi thăm tình hình gần đây của Nguỵ Thừa Tướng, còn nói sẽ dành thời gian rảnh đến phủ bái phỏng.

Cuối cùng, Lục Thừa là người kết thúc câu chuyện: “Thế tử thứ lỗi, hiện giờ thân thể của La Nhi không thể ở lâu bên ngoài, ta sợ nàng mệt, cho nên, chúng ta xin phép hồi phủ trước!”

Cung Đình Chất ngẩn người, hắn còn chưa nhận ra được ẩn ý của Lục Thừa thì y đã dẫn người rời đi mất.

——

Trên xe ngựa, Nguỵ Vân La chớp mắt, nhẹ nắm tay Lục Thừa: “Lục Thừa, chàng…chàng không có giận đấy chứ?”

“Ta việc gì phải giận?” Lục Thừa nhìn nàng nghi ngờ: “Giận vì các người ôn lại chuyện xưa sao?”

“Không phải!” Nguỵ Vân La nghẹn họng, nhìn dáng vẻ của Lục Thừa bây giờ, hình như hắn chưa biết nàng tặng bao nhiêu đồ cho Thế Tử. Vậy cũng tốt, nàng cũng không cần phải giải thích nhiều.

Vì vậy, Nguỵ Vân La giả vờ như không có việc gì, tránh xa đề tài này đi.

Im lặng một lúc lâu, mặt Lục Thừa vẫn vậy, hắn rót chén trà, chậm rãi uống: “Ta không phải là một nam nhân keo kiệt, La Nhi của chúng ta an phận thủ thường, sao có thể chỉ vì vài câu của Thế Tử mà bị dụ đi mất, có đúng không?”



“Đúng…đúng vậy!” Nguỵ Vân La bị mấy lời khó hiểu của Lục Thừa làm cho choáng váng, phải một hồi sau nàng mới hiểu ra: “Chàng đừng châm chọc ta! Chuyện này có liên quan gì đến an phận thủ thường… không đúng, sao ta có thể dễ dàng bị người khác dụ đi được? Bổn tiểu thư là người “đói bụng ăn bậy” sao?”

Lục Thừa hờ hững đặt chén trà xuống: “Cũng đúng, nghe nói trắc phi của Thế Tử đã sinh hai nhi tử, không thể so với các công tử hiền lành thuần khiết khác được!”

“Rốt cuộc, ngươi có ý gì?” Nguỵ Vân La vừa tức vừa buồn cười, nàng đứng trước người, nắm vai hắn nói lớn: “Chàng là thư sinh thối khẩu thị tâm phi, có chịu nói chuyện đàng hoàng không?”

“Hả? Ta đang nói chuyện không đàng hoàng sao?” Lục Thừa nâng mí mắt liếc nàng một cái: “Có lời nào ta nói không đúng sao? Năm đó hai người tặng vật định tình cho nhau, giờ đây cảnh còn người mất. Ngay cả ta và nàng cũng chưa từng trao tặng tín vật gì, còn Thế Tử lại coi miếng ngọc kia như bảo bối, chẳng phải La Nhi nên hối hận vì mình đã gả đi sao?”

Đột nhiên, Lục Thừa truy cứu nàng bằng một đống lời chua lòm kia, Nguỵ Vân La nghe xong như lạc vào sương mù. Song, nàng cũng miễn cưỡng nghe được người này đang châm biếm mình chuyện mình theo đuổi Cung Đình Chất. Nàng đang định giậm chân cãi lại thì xe ngựa độ nhiên xóc lên một cái, khiến nàng lảo đảo ngã ra sau.

“Ui da!”

Lúc Nguỵ Vân La ngã xuống, nàng che lấy bụng theo bản năng, để tránh làm tiểu gia hoả này bị thương. Lục Thừa lập tức đỡ nàng, ôm vào lòng ngực.

Lúc này, hai người không có tâm trạng để cãi nhau nữa.

Nguỵ Vân La nằm trong lòng Lục Thừa, giận dỗi kéo vạt áo hắn, nói: “Làm ta sợ muốn chết! Đều tại chàng, nổi điên với ta làm gì! Ta đâu biết được hôm nay Thế Tư cũng ở đó đâu!”

Thai của Nguỵ Vân La vừa mới ổn định không lâu, nhưng vẫn không thể chịu được va chạm mạnh.

Lần này, Lục Thừa cũng bị doạ đến mức bay sạch tức giận, hắn cam chịu thở dài một hơi, vỗ lưng nàng: “Được, được, được, là ta sai!”

Một lát sau, Nguỵ Vân La ngẩng đầu lên, rút chiếc túi bên hông xuống.

Lục Thừa nhìn hành động của nàng, hỏi: “Nàng định làm gì?”



Nguyu Vân La cúi đầu, treo túi lên trên eo hắn: “Không phải chàng muốn trao nhận tín vật sao? Đấy, cho chàng. Trong phòng ta còn có khăn tay, túi thơm, ngọc sức… khi về, chàng muốn lấy gì thì lấy, muốn bao nhiêu cũng được!”

“Nàng…” Lục Thừa bật cười, hắn khoác tay ôm nàng, lòng ngực rung lên truyền sang người Vân La: “Nha đầu ngốc, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng đến cửa, sao phải còn trao nhận tín vật?”

“Hừ!” Nguỵ Vân La cắn lên yết hầu hắn: “Vậy chàng nói mấy chuyện vớ vẩn này làm gì? Ta còn chưa tính sổ chuyện chàng và Bạch Lê Quân đâu, chàng còn không biết tốt xấu đi chọc ta?”

“Được được được, ta sai, La Nhi, ta thật sự biết sai rồi!” Lục Thừa ôm chặt nàng, luôn miệng nhận sai.

Thấy Nguỵ Vân La bình tĩnh, Lục Thừa mới nói: “Đương nhiên ta tin tưởng nàng. Năm đó, nếu hai người thật sự tâm đầu ý hợp, không thể thiếu nhau thì Thừa Tướng đại nhân cho dù không muốn cũng sẽ toàn thành cho hai người!”

Nguỵ Vân La vội ngắt lời: “Không có tâm đầu ý hợp! Khi đó ta còn nhỏ, vốn không hiểu tình ái là gì! Cùng lắm chỉ là tình huynh muội!”

“Được, là tình huynh muội,” Lục Thừa nói tiếp: “Ta chỉ cảm thấy, lần này Cung Thế Tử hồi kinh, lại quá nhiệt tình với nàng, nên ta không muốn nàng tiếp xúc nhiều với hắn!”

Nói đến đây, ánh mắt Lục Thừa tối đi vài phần.

Nguỵ Vân La có thân phận cao quý, là quận chúa do Thánh Thượng thân phong, phụ thân là Thừa tướng đại nhân dưới một người, trên vạn người. Trong cung còn có tỷ tỷ là Thần Quý phi đã được sủng ái nhiều năm. Cho dù lúc đó, Cung Đình Chất và La Nhi không “tâm đầu ý hợp” thì chút quan hệ này cũng khiến mọi việc của hắn thuận lợi hơn rất nhiều. Nếu một người như Cung Đình Chất trở thành hiền tế của Thừa Tướng, thì chỉ như hổ mọc thêm cánh.

Nếu y thật sự thích La Nhi, thì bây giờ làm gì đến lượt Lục Thừa hắn? Y hồi kinh, tìm mọi cách lấy lòng La Nhi, thật khiến người khác phải suy nghĩ.

Nguỵ Vân La nghe Lục Thừa nói vậy, song lại không nghĩ gì nhiều, vui vẻ tiếp nhận ý kiến của Lục Thừa: “Được, ta với hắn vốn dĩ không có gì cả. Nhưng mỗi ngày ta ở trong phủ cũng buồn chân… Lục Thừa, tháng này chàng xin nghỉ phép đưa ta đi biệt viện ngoại ô phía Tây chơi được không?”

Đương nhiên là Lục Thừa gật đầu đồng ý.