Edit: Khả Ăn Mặn.
Có thánh chỉ của Hoàng thượng thúc giục, rất nhanh hôn kỳ của hai người đã đến.
Ngày hôm đó, trời còn chưa sáng, Nguỵ Vân La đã bị bọn nha hoàn đến lôi dậy, tắm gội, búi tóc, trang điểm, khoác lên người bộ hỷ phục đỏ rực thêu hoa bằng chỉ vàng, đội chiếc khăn trùm đầu màu đỏ thẫm, chuẩn bị bước lên kiệu hoa.
Trước khi đi, Nguỵ phu nhân đuổi nha hoàn ra ngoài, lặng lẽ cầm một cái tráp đi vào.
“La Nhi, đến đây, mẫu thân có vài lời muốn nói với con!”
Nguỵ Vân La đoán được Nguỵ phu nhân muốn nói gì, nàng đã xem rất nhiều tranh vẽ, chuyện nam nữ với nhau chẳng xa lạ gì với nàng, thậm chí nàng còn có chút mong chờ, nhưng nàng vẫn trưng ra dáng vẻ không biết gì, ngồi xuống cạnh Nguỵ phu nhân.
“Có chuyện gì vậy mẫu thân?”
Nguỵ phu nhân mở tráp ra, bên trong có mấy quyển Tị Hoả Đồ, nhưng bà không nói đến mấy quyển này, mà cầm một hộp mỡ lên, nói với nàng: “Mẫu thân biết thường ngày con với mấy tỷ muội của mình càn rỡ, quấy phá không giữ hình tượng. Nhưng tiểu thư sinh này không giống với mấy trai lơ kia, e là hắn không có kinh nghiệm gì, ta thấy bộ dạng của hắn không giống như đã “ăn thịt” rồi, sợ là hắn hấp tấp đâ.m vào sẽ làm con bị thương. Hai đứa thành hôn mà không hề có tình cảm, với tính tình của con hẳn sẽ không nói lời ngon ngọt để có thể gia tăng hứng thú, cho nên ta chỉ con một cách, lấy một ít mỡ này bôi ở chỗ kia, đến lúc đó sẽ trơn trượt hơn nhiều, không sợ tên thư sinh ngốc kia làm bậy!”
Nguỵ Vân La nghe xong mặt đỏ bừng.
Có trời làm chứng, thường ngày nàng càn rõ nhưng chưa từng “hành sự” với ai bao giờ, chỉ đi theo mấy tỷ muội xem một ít Xuân Cung Đồ thôi.
Nhưng nàng không nói gì, chỉ đỏ mặt tiếp thu những gì mẫu thân nói.
Cũng may, hôm nay xuất giá, nha hoàn dùng phấn mặt tốt nhất để trang điểm, cho nên Nguỵ phu nhân không nhìn ra được nàng đang bối rối.
——
Kiệu hoa lắc lư đi phía trước, một dãy dài của hồi môn đi theo sau. Của cải phong phú và bút tích long trọng khiến cho người khác cực kỳ hâm mộ.
Chỉ có tân lang cưỡi ngựa chờ ở đầu đường lộ rõ vẻ mặt khinh thường.
Lục Thừa nghiến răng, siết chặt dây cương, trơ mắt nhìn từng chiếc rương hồi môn nối đuôi với kiệu hoa đỏ rực tiến lại gần mình.
Của hồi môn của phủ Thừa tướng vô cùng phong phú, khiến Lục Thừa càng cảm thấy bản thân mình đang bị sỉ nhục.
Nếu không phải do hắn không quyền không thế, sao có thể rơi vào kết cục bị một nữ nhân bức hôn chứ.
Rõ ràng, người hắn thích không phải là thiên kim của thừa tướng, Chiêu Bình Quân Chúa lả lơi phong lưu, vô tài vô đức này.
Rõ ràng, hắn lên kinh là để thi cử, là để về quê nghênh thú biểu tỷ đang chờ gả, nàng có ơn cứu mạng hắn.
Hắn không thể biết được vị nương tử này của mình đã có bao nhiêu nam nhân “cưỡi” lên rồi.
Trong lòng Lục Thừa giận càng thêm giận, hắn hung hăng nhìn chằm chằm đỉnh kiệu hoa kia, hận không thể xé nát cái người ngồi ở bên trong.
——
Khi vào phủ, Nguỵ Vân La nôn nóng muốn xuống kiệu.
Trên đầu nàng đang trùm khăn đỏ nên không nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài, nhưng nàng có thể cảm nhận được kiệu hoa lung lay đặt xuống đất.
Tiếp sau đây, Lục Thừa sẽ nắm tay nàng dắt vào trong phủ.
Nguỵ Vân La có chút ngại ngùng, trong lòng nhảy nhót vui sướng. Dù sao cũng là tiểu cô nương xuất giá, hơn nữa nàng còn chưa từng tiếp xúc gần gũi với Lục Thừa.
Mành kiệu vén ra, Lục Thừa đưa tay vào trong, giọng nói trầm thấp không mang theo chút cảm xúc nào: “Ra đây!”
Nguỵ Vân La ấy vậy mà không hề phát hiện, nàng vui vẻ đặt tay lên tay Lục Thừa.
Lục Thừa không đợi nàng phản ứng, liền kéo nàng ra khỏi kiệu, Nguỵ Vân La lảo đảo một phen.
“Ây da, ngươi làm cái gì vậy hả?” Nguỵ Vân La khó chịu.
Lục Thừa phớt lờ nàng, nhanh chóng đi vào trong phủ.
Tay Nguỵ Vân La bị hắn kéo đi, nàng đành phải chạy để đuổi kịp hắn, dọc đường không biết đã vấp phải bao nhiêu thứ.
Nàng hơi bực mình: “Này! Tên thư sinh nghèo kia, ngươi bị đui hả?”