Edit: Khả
Tờ mờ sáng hôm sau, Nguỵ Vân La mang Thuý Điệp lén chạy từ hoa viên trong phủ Thừa Tướng, lẻn ra cửa bên hông.
Nguỵ Vân La đội mũ tre trên đầu, phủ lớp lụa mỏng che khuất gương mặt mình, rồi nhấc váy bước đi trên con đường vắng vẻ.
Thuý Điệp đi phía sau nàng đầy vẻ lo lắng: “Tiểu, tiểu thư, chúng ta đi như vậy có sao không?”
Nguỵ Vân La không quay đầu lại, một mực chạy đến Lục phủ: “Làm sao? Ngươi sợ rồi à? Sợ thì quay về đi, vẫn còn kịp!”
Thuý Điệp thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt tiểu thư: “Không Không! Nô tỳ đi rồi tiểu thư phải làm sao?”
“Vậy thì đừng nói nữa!” Nguỵ Vân La bất mãn nói.
Rất nhanh, hai người đã chạy đến Lục phủ, khi gà gáy trên ngọn cây, Nguỵ Vân La không kịp nghỉ ngơi, nàng kéo tên mã phu thường đi cùng mình, bắt hắn bê mấy túi gạo đã “trộm” từ tối qua ở phủ thừa tướng chất lên xe.
Không sai, tối qua, sau khi Nguỵ Vân La biết tin Lục Thừa bị triều đình điều đi đến nơi mất mùa để dẹp loạn, nàng đã tìm cách cho người chuyển mấy túi gạo đến Lục phủ. Đến sáng sớm hôm nay, nàng mang Thuý Điệp quay về Lục phủ, chuẩn bị mang gạo đi tìm Lục Thừa.
Nguỵ Vân La biết dọc đường sẽ có nguy cơ bao vây tứ phía, đi một mình sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng, Nguỵ Vân La đã nghĩ ra cách ứng phó, hôm nay là ngày cấm quân được chi viện, đến lúc đó xe ngựa bọn họ đi theo phía sau đội quân, nói mình là thương nhân phương Bắc, dọc đường muốn mượn uy nghi của quan sai. Như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều, cũng sẽ không bại lộ thân phận, tránh để cho người của Ngụy thừa tướng tìm đến.
Có lẽ là do vận khí của Ngụy Vân La không tồi, cho nên đường đi ra khỏi kinh thành vô cùng thuận lợi, làm cái đuôi của cấm quân, ra tới đường lớn.
Còn về phần những người trong phủ Thừa tướng, đến sáng ra phát hiện bức thư Ngụy Vân La để lại thì không biết sẽ thế nào, đó không phải là chuyện nàng cần quan tâm nữa.
——
Ở một nơi khác, Lục Thừa đã ở biên thùy lạnh buốt này gần một tháng trời.
Người đời hay nói cường long không thể áp địa xà, cho dù Lục Thừa được chính Thánh Thượng ra chiếu chỉ cử đi, nhưng hắn vẫn phải khách khí với Tri Châu ở đây.
Tất cả mọi người đều biết trong thành trì này các quan lại đều cấu kết với nhau để đẩy giá lương thực lên cao, nhưng lại không thể làm gì được. Quan trọng hơn là, Lục Thừa phát hiện ra khởi nghĩa quân lần này có chút kỳ lạ, bọn chúng không chỉ vì lương thực, vì sống còn, mà còn hô lên khẩu hiệu khôi phục tiền triều, đây không phải là cuộc náo loạn đơn thuần.
Lục Thừa ở đây đối đầu với Tri Châu nhiều lần, cuối cùng triều đình cũng phái binh lính đến ứng cứu, mà người đi theo bọn họ càng khiến Lục Thừa kinh ngạc hơn.
“Lục Thừa!”
Khi giọng nói của Ngụy Vân La vang lên từ đằng sau, Lục Thừa đang đứng ngoài tường thành nói chuyện với cấm quân.
Lục Thừa lập tức ngẩn người, hắn không dám tin quay người lại, nhìn người đang bước tới.
Ngụy Vân La khoác áo choàng nhung màu hồng đậm, vội vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống. Nàng chạy vọt tới ôm cổ Lục Thừa trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Lục Thừa đưa tay vòng lấy eo nhỏ, ôm người vào lòng ngực, cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc đã bỏ lỡ từ lâu.
“Nàng…sao nàng lại chạy tới đây?” Lục Thừa cảm giác được người trong ngực vô cùng chân thật, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngụy thừa tướng cho phép nàng đến đây sao?”
Ngụy Vân La buông tay ra, quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Ta lén chạy đến đây, sợ ngươi có chỗ nào bất trắc, ta lại thiếu hụt mất một mạng người!”
“Vớ vẩn!” Lục Thừa nhấp miệng, ánh mắt chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt.
Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm hắn thường suy nghĩ, đã lâu như vậy rồi mà mình vẫn chưa đón Ngụy Vân La về, không biết nàng đã có người mới chưa, liệu rằng nàng có mây mưa với những tên nam nhân đó không? Mỗi khi nghĩ đến hình ảnh đó, hắn vừa giận vừa lo, tức đến độ dưới háng sưng đau, nhưng lại không thể phóng ra.
Thật không ngờ, Ngụy đại tiểu thư tùy hứng điêu ngoa lại mạo hiểm, một mình chạy đến nơi giá rét này tìm hắn.
Không đợi cho Ngụy Vân La phản ứng lại, hắn đưa tay đè gương mặt nhỏ vào trong ngực mình, ngăn chặn cái gió lạnh thấu xương của nơi đây cho nàng. Sau đó hắn quay đầu nói với thủ lĩnh cấm quân vài câu rồi vội vàng đưa nàng về chỗ ở của mình.