Edit: Khả Ăn Mặn!
Vật dưới háng của Lục Thừa vẫn còn sưng đau, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, hơn nữa có quần áo rườm rà, người ngoài sẽ không thấy được dục hoả của hắn.
Sau khi hạ nhân mời khách vào chính điện, Lục Thừa đã ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, thảnh thơi uống trà.
Khách đến có hai lượt. Lượt đầu tiên là người trong phủ Ôn Phán Vân, họ nâng hai cái rương đi vào, nói là lễ vật tân hôn tặng Nguỵ Vân La, sau đó nói một vài lời chúc may mắn, còn nói, hôm khác mời Nguỵ Vân La và Lục Thừa đến phủ của Ôn tiểu thư chơi.
Đợt sau, cũng là tỷ muội của Nguỵ Vân La là thiên kim của Hộ Bộ thượng thư Thẩm Chi Như, người đến là nha hoàn của nàng. Nha hoàn đưa một thiếp mời và một lá thư viết tay, nói: “Chủ tử nhà ta nói, hôm qua quận chúa đi nhanh quá, để quên thiếp mời và phong thư này. Ba ngày sau nếu rảnh, quận chúa đến hồ Đình Trung gặp mặt, sau đó đến Tuỵ Anh viên để xem tuồng!”
Tiễn người đi, Lục Thừa không vội quay về phòng. Trước tiên hắn mở một cái rương ra nhìn qua loa, trong đó có trâm cài, trang sức và một vài thứ linh tinh, sau đó hắn tiện tay đóng lại.
Trước khi rời đi, hắn thuận miệng hỏi hạ nhân: “Tuỵ Anh viên diễn cái gì?”
Nào ngờ hạ nhân kia ngập ngừng ấp úng.
Đôi mắt Lục Thừa nhíu lại, cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Nói!”
Hạ nhân kia cúi đầu, nói: “Là cái nơi hát khúc, nhưng chỉ cần ra giá cao, con hát bán nghệ ở đó cũng sẽ bán thân, là nơi tiêu tiền mà các đại quan quý nhân ở kinh thành thích nhất!”
Hạ nhân run rẩy nói xong, hắn chờ đợi lão gia nổi trận lôi đình, nhưng qua một lát sau vẫn không có gì hết. Hắn bạo gan ngẩng đầu, thì phát hiện bóng dáng của Lục Thừa đã chẳng thấy đâu.
Lục Thừa bước nhanh về phía phòng ngủ, hắn vừa đi vừa mở thư ra xem. Trong thiếp mời và thư tay đều là của tiểu sinh hát tuồng hôm qua Nguỵ Vân La để mắt đến, hắn để ý đến thân phận thiên kim Thừa Tướng Chiêu Bình Quận Chúa của Nguỵ Vân La, hắn cũng biết Nguỵ Vân La có hứng thú với mình, cho nên chủ động vươn cành liễu, mời nàng đến xem hắn biểu diễn.
Lục Thừa thấy người trong bức thư học thức nông cạn, hư tình giả ý, cùng lắm chỉ mới gặp nhau một lần, vậy mà cái gì “một lần ngoái đầu, cả đời nhung nhớ”, “sớm ra vừa gặp dung nhan ấy, ta liền quên ăn, quên ngủ”, tất cả đều trên mây, cuối cùng lại trắng trợn lén gặp “hẹn người nơi cuối hoàng hôn”.
Lục Thừa cười lạnh, vò lá thư kia thành một cục.