-Xin lỗi anh
nói rồi, cô nhấc váy lên, vội vã rời khỏi bữa tiệc. nhưng, bước xa hắn chưa được bao xa, ánh sáng trong bữa tiệc chợt vụt tắt. cả căn phòng tối om. tiếng xì xào, hốt hoảng bắt đầu vang lên.
-PHỤT_ một tiếng phụt vang lên, khác biệt hẳn với tiếng xôn xao trong đám người
hắn nghe rõ, rõ cái tiếng đó. nghe rõ hơn là tiếng kêu nhẹ của một cô gái. tất cả, hắn ước chừng chỉ cách vài bước chân. Mà cô, lại vừa mới bỏ đi. chỉ cách hắn vài bước chân..
Bình tĩnh, đứng yên một chỗ. như thể chưa nghe thấy gì. nhưng nỗi lo lắng thầm kín đã nhoi nhén ở trong.
Đèn sáng trở lại. ngay lúc đó, Phi Hàn đưa mắt luôn về chỗ cô vừa đi . Ánh mắt ngạc nhiên. cô đã biến mất. nhưng ngay tại chỗ đó, có một vết máu nhỏ ở khăn trải bàn. trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng....
-chết tiệt, cô ta đâu rồi.....
Hai người con gái đứng ở góc khẽ chửi thề. nhanh chóng cất khẩu súng đi, nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra ngoài tìm cô gái bị bắn đó -Băng Lam...
Còn Hàn Phi, nhìn vết máu mà đoán được ít nhiều. ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua đám đông, rời khỏi bữa tiệc xa hoa. trợ lý của anh thấy thế. chạy theo anh, vội nói
-tổng giám đốc, tiệc chưa tàn...
chưa nói hết câu đã nhận được ánh mắt lạnh băng của anh nên lập tức im bặt. con người này thật là,khó hiểu nổi..... Đứng trơ mắt nhìn bóng anh khuất dưới cầu thang, đành lặng lẽ quay đầu vào trong, thay anh tiếp chuyện với đối tác...
Xuống dưới chỗ cổng, xe của anh đã chờ sẵn ở đấy. tài xế biết điều, cung kính đưa chìa khóa xe cho anh. ngồi trên con audi đen tuyền, chầm chậm rời khỏi. thực chất, không phải là anh không lo cho cô, chỉ là..... Chỉ là, anh nhanh chóng vòng xe lại bữa tiệc. lái xe chưa kịp rời đi đã thấy xe của anh dùng sát người. Hàn Phi xuống xe.trầm ổn,nhưng...
------------------------------------
Băng Lam ôm bụng rướm máu, dựa vào tường cố gắng để đi. mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống, ướt đẫm. dù đã chuyển chỗ ở,nhưng..không ngờ rằng,chúng vẫn tìm ra,ngay tại bữa tiệc sa hoa như thế, mà cô vẫn bị... máu cô gần như mất quá nhiều, vịn đến một cổng nhà ai đó, bất ngờ ngã quỵ xuống...
------------------------------------
Hàn Phi quay lại biệt thự, tìm khắp nơi, cũng đã xem CCTV mà cũng không thấy cô đi đằng nào. mặt anh vẫn như thế, băng lãnh, lên xe trở về căn biệt thự lạnh lẽo, vắng bóng người kia, nơi chỉ có anh ở một mình...
anh lái xe mà cứ nghĩ mông lung, rốt cuộc thì cô đã đi đâu. lấy tay xoa xoa đầu, tay còn lại vẫn giữ vô lăng. hôm nay là ngày mệt mỏi với anh. sau một năm, anh mới tìm lại được người con gái cho anh cảm giác thoải mái, yên lòng khi ôm ấy. vậy mà giờ cô lại mất tăm, không dấu vết... xe chạy đến cổng thì anh bất chợt dừng lại. xuyên qua ánh đèn của ô tô, anh nhận Phi Hàn nhận thấy, đó là một con người,và người đó, đang nằm trên vũng máu ở trước cổng biệt thự của anh. trời về đêm bắt đầu se se lạnh. anh uống xe, lại gần con người đó, đang định lôi điện thoại ra gọi cho cảnh sát. bất chợt, anh nhận ra, đó là cô- người con gái bí ẩn đó. vội vàng ngồi xuống, xem xét tình hình của cô, thấy cô còn sống, nhưng hơi thở yếu. lại nhìn vũng máu dưới cô. nhẹ nhàng lật người cô lại. máu ở vùng bụng đã đông lại, ngừng chảy. nhẹ nhàng sơ cứu cho cô. rồi bế cô vào nhà. gọi điện cho bác sĩ Ẩn, tới mổ cho cô. chưa đầy phút sau, bác sĩ Ẩn đã có mặt lại nhà anh. mang theo cả đồ nghề: dao mổ, thuốc khử trùng..v...vv... Chỉ là, khi nhìn thấy cô, thì lại thốt lên một câu:
- Tiểu thư?
Vẻ mặt của hắn khó hiểu. nhìn Ẩn, sao bác sĩ tư nhân, bạn thân của hắn, lại gọi cô là tiểu thư cung kính như vậy? rốt cuộc, cô là ai?
---------
có sai chính tả:3
đọc tạm tạm nha