Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 179




Tiêu Lăng vừa bước ra đến khỏi thang máy, anh ngạc nhiên.

Lúc trước hành lang này là một bức tường trắng xóa, nay trên đó bị quệt nhá nhem nhằng nhịt những chữ bằng sơn đỏ, “Tô Tố là đứa vô liêm sỷ” “cái thứ vô nhân tính” “con điếm” “chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu”, những dòng chữ đỏ như máu choán lấy toàn bộ hành lang, ghê rợn như phim ma.

Anh quay lại nhìn Tô Tố, lại thấy sắc mặt cô khá bình thường, như kiểu chuyện thường ngày vậy.

Tim Tiêu Lăng thấy quặn lại.

Như vậy là cô đã quen với những thứ như thế sao.

Mấy ngày nay cô đều trải qua những chuyện như vậy?

Tô Tố cũng thấy đôi chút khó chịu, chiều nay lúc mấy người họ ra khỏi nhà, chỗ này vẫn chưa biến thành vậy, cô vội lấy tay che mắt Cảnh Thụy và Tiểu Thất.

“ma mi...” Tiểu Thất và Cảnh Thụy lần đầu tiên nhìn thấy những thứ như vậy, sợ đến ngây người.

“Không sao đâu, chúng ta về nhà nào.”

Tiểu Thất nhát gan hơn, Tô Tố vừa đưa tay định bế, đã thấy Tiêu Lăng bế cô bé lên, “Để anh.”

Cô nhóc mới có bốn tuổi nhưng khá bụ bẫm, ít nhất cũng phải nặng 20 kg, anh bế lâu còn thấy hơi mỏi, đừng nói cánh tay khẳng khiu như que củi của cô.

Tô Tố mấm chặt môi, yên lặng dang tay toan bế lấy Cảnh Thụy.

“Mẹ ơi, con là con trai, không cần bế con.” Cảnh Thụy dừng lại đôi chút, “Cũng không cần bịt mắt con, con không sợ đâu.”

Cậu bé khác với Tiểu Thất, Tô Tố không cho hai đứa nhỏ ra khỏi nhà, Tiểu Thất sẽ không nghĩ gì còn Cảnh Thụy lại lập tức tra trên mạng, sau khi biết nguyên nhân, cậu bé lập tức hiểu tình hình.

Tô Tố bất lực, rời đi bàn tay che mắt Cảnh Thụy, quay ra nắm lấy tay cậu bé, bốn người nhanh chóng rời khỏi hành lang, đi đến cửa phòng. Tô Tố mở cửa bước vào, căn hộ có hướng nắng rất tốt, ánh sáng ngập tràn cả căn phòng, bỗng chốc cái hình ảnh âm u của hành lang đã bị xua tan mất tăm.

Tô Tố thở phào nhẹ nhõm.

“Daddy sao không vào đi ạ?” Tiểu Thất vừa thay xong dép bệt, đi vào phòng khách, cô bé nhìn thấy daddy vẫn đang đứng ở cửa, nhanh tay vẫy anh vào, “Dadđy mau vào đây đi, Tiểu Thất có thứ cho daddy xem này.”

Tiêu Lăng không động đậy, đưa mắt nhìn Tô Tố.

Tô Tố khó chịu trong lòng.

Ánh mắt này là gì vậy, lẽ nào cô là ác phụ hay sao mà không cho các con được gặp bố, mặc dù cô thật có khoảng cách với anh nhưng dù sao anh cũng là bố của hai đứa nhỏ, và điều đó là sự thật không thể thay đổi. Anh ta là bố của lũ nhỏ, phải cho chúng tình yêu của người bố, cô không hề cảm thấy có ý kiến gì.

“Vào đây đi.”

“Ờ.” Tiêu Lăng cẩn thận bước vào phòng, trên chân anh là đôi giày da màu đen, lúc nhận được cuộc gọi của William, anh vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, trên giày còn dính nguyên đầy bụi và cát, bước chân anh hơi ngưng lại.

“Trong nhà không có dép cho đàn ông, đôi này là của em, vừa giặt xong đó, anh đi tạm.”

“Cảm ơn.”

Đó là một đôi dép lông đi trong nhà của nữ, chân Tiêu Lăng rất to, anh đi đôi dép này thật không hợp chút nào, cả gót chân anh đều thò ra ngoài, quệt trên đất, nhìn đã thấy chẳng thoải mái gì.

“Thôi vậy, anh cởi ra đi, đi giày của anh vào cũng được, lát nữa em lau lại sau.”

“Không sao, anh đi được mà.”

Tiêu Lăng lắc lắc tay tỏ ý không sao, đôi dép này là của cô, dường như trên đó còn sót chút hơi ấm từ cô, và điều này làm anh cảm thấy được chút ấm lòng. Tiêu Lăng vào phòng, nhìn chăm chú vào bố cục và cách bày biện của căn hộ.

Một căn hộ ba phòng ngủ, một khách, một bếp, hai vệ sinh khá đơn giản, đại khái khoảng hơn 130 mét vuông. Một Căn phòng Vuông vắn với phong cách bày biện kiểu địa trung hải, sắc điệu lấy màu trắng và xanh lam làm chủ đạo, có thể cảm nhận được đây là căn phòng của một cô gái độc thân, phòng khách được bày biện rất ấm cũng và cũng được dọn sạch tinh tươm, trong góc nhà chất đống đồ chơi của Tiểu Thất và những bộ xếp hình của Cảnh Thụy, hoàn toàn khác với căn phòng khô khan họ ở trước đây.

“Ngồi đi.” anh là khách, lại là ông bố mà Tiểu Thất yêu quý, Tô Tố cũng không muốn tỏ ra quá lạnh nhạt, cô rót cho anh một cốc nước lọc, biết anh có chút yêu sạch sẽ, cô còn nói rõ, “Cốc này chưa ai dùng đâu, trong nhà ít khi có khách, nên cũng không có thứ gì để mời anh.”

Khách

So với việc cô cố ý xa lánh anh như một người khách, anh thà để cho cô mất kiểm soát mà mắng chửi anh như trước đây.

Có một chút cảm xúc nơi cô, chứng tỏ cô vẫn chưa quên anh.

Anh đỡ lấy cốc nước, cái cốc bằng thủy tinh được lau chùi bóng loáng, nước vẫn còn hơi ấm, nhưng hơi ấm ấy không truyền đến được con tim. Đôi mắt sắc bén của Tiêu Lăng nay như phủ một lớp bụi, mờ nhạt. “Tô Tố, em không cần khách sáo đến thế đâu.”

Không khách sáo vậy, cô không biết có thể dùng cách nào đối mặt với anh.

Tô Tố cười nhẹ nhàng, lấy tay chỉ phòng của Tiểu Thất, “Tiểu Thất đang gọi anh kìa, em có chuyện cần làm, em về phòng trước đây.”

Tiêu Lăng không muốn để Tô Tố đi, nhưng không tìm được lý do giữ cô lại, chỉ có thể trưng mắt nhìn cô trở về phòng, Cảnh Thụy rõ ràng không muốn nhìn thấy anh, cậu đi cùng mẹ vào phòng.

Căn phòng khách thênh thang nay chỉ còn lại Tiêu Lăng.

“Daddy?” Tiểu Thất thò đầu ra, “Daddy còn đứng ngây ra đó làm gì vậy, mau lại đây đi.”

“Đến đây.”

Tiêu Lăng đặt cốc nước còn nguyên xuống, đi đôi dép bước tới phòng của hai đứa nhỏ.

Lúc trước còn ở biệt thự Cẩm Viên, nghĩ đến hai đứa nhỏ đã bốn tuổi, anh sắp xếp cho mỗi đứa một phòng riêng, hai đứa trẻ bình thường dính nhau như sam, chỉ đến khi nào đi ngủ mới về phòng của mình. Nhưng ở đây rõ ràng điều kiện không được bằng. Nhà có ba phòng, hai đứa nhỏ chắc chắn ngủ phòng phụ, mặc dù thông gió và chiếu sáng đều tạm được nhưng lại hơi nhỏ, giường của hai đứa nó cũng là giường tầng.

Tiêu Lăng nhìn chiếc giường tầng trên mà cau mày.

Cao thế này, nhỡ đâu ngã thì làm sao?

“Daddy đang nhìn gì thế?” Tiểu Thất lôi ra chiếc ghế bàn học cho Tiêu Lăng, “Daddy ngồi đi.”

Trong lòng anh cảm nhận được sự ấm áp từ cô bé, “Cảm ơn Tiểu Thất, con nói là có gì cho daddy xem vậy?”

Tiểu Thất chuẩn bị xong đã khá lâu, lôi ra từ trong hộc bàn một album ảnh, rồi đưa cho Tiêu Lăng, “Trong đây toàn bộ là ảnh của con với anh và cả ma mi nữa, có cả ảnh từ lúc con với anh lúc còn bé tý đến giờ nữa đó, daddy xem đi.”

Ảnh

Tiêu Lăng như nhặt được kho báu, anh cẩn trọng lật từng trang. Trong đó là một tập dày từ lúc hai đứa vừa lọt lòng đến bây giờ, ngót nghét hơn trăm bức, anh rất nghiêm túc xem từng trang một, giống như chỉ cần làm vậy là có thể sống cùng với tuổi thơ của hai đứa nhỏ vậy.

Rất nhanh, anh đã lật đến trang cuối.

Tiêu Lăng thần người ra.

Trang cuối cùng không phải là ảnh, mà là một bức vẽ tay bằng sáp màu, trên mảnh giấy trắng có vẽ bốn người, nét vẽ rất non nớt, gia đình bốn người tay nắm tay, kỳ lạ là hai đứa trẻ đứng hai bên, hai người lớn đứng giữa, người phụ nữ với mái tóc xoăn dài và thân hình rất dễ nhận biết, có thể nhìn ra là Tô Tố. Còn người đàn ông trên bức tranh với thân hình rất to lớn và vạm vỡ, cao hơn Tô Tố một cái đầu, nhưng kỳ lạ chỗ, người đàn ông trong hình chưa được vẽ ngũ quan.

“Hình này là con vẽ đấy.” Tiểu Thất chỉ cho Tiêu Lăng chỗ gương mặt còn trống của người đàn ông, giải thích, “lúc trước con không biết daddy trông như thế nào nên không vẽ mặt, nhưng không ngờ daddy lại giống với trong tưởng tượng của con như vậy, vừa cao vừa đẹp, lát nữa Tiểu Thất sẽ vẽ mặt lên cho daddy ngay.”

Tiêu Lăng cảm thấy ruột gan mình cồn cào, anh rút tờ giấy ra, ngây ra nhìn bốn người trong gia đình hạnh phúc ấy, vô thức đặt vào lòng bàn tay, xoa xoa.