Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 177




Anh hôn rất gấp, động tác mạnh mẽ đến nỗi hận không thể nuốt cô vào bụng.

Mạc Tầm càng hôn càng cảm thấy mê, trước đây anh với Bạch Linh cũng không phải chưa từng hôn qua, nhưng vì sức khỏe của Bạch Linh, nên dù có hôn anh cũng chỉ hôn theo kiểu chuồn chuồn lướt nước, anh đối với Bạch Linh mang theo sự thương tiếc, còn đối mặt với Tô Tố, anh cảm thấy tất cả tính cầm thú của người đàn ông đều được giải phóng.

Anh muốn cô ấy.

Rất muốn

Tay Mạc Tầm thuận theo eo của cô từ từ dịch chuyển xuống dưới, anh vén đồ của cô lên, cảm nhận được da thịt trắng nõn của cô, đôi mắt càng trở nên điên cuồng.

“uhm...”

Động chạm của anh làm Tô Tố nổi da gà.

Nửa thân trên bị giam chặt, cô giơ đầu gối lên đập vào phần dưới của anh.

“A...”

Do trầm luân trong cảm giác lúc này, nên căn bản anh không có phòng bị, bị đập ngay chỗ hiểm, đau đến cong lưng, ôm chặt phần dưới quần, bàn tay đang khống chế Tô Tố lập tức buông ra, Tô Tố lập tức nhảy ra khỏi tường, sắc mặc đáng sợ trừng mắt nhìn Tô Tố.

Cô lại dám đối với anh như vậy.

Vậy mà dám

Anh cầm lấy phần dưới quần, cú đập lúc nãy dùng lực rất mạnh, thậm chí anh hoài nghi, nếu cho cô một cây dao, cô có thể trực tiếp thiến của anh.

“Tô Tố được lắm em được lắm”

Anh nhịn đau, mang theo áp bức mạnh mẽ, từng bước tiến gần Tô Tố, khuôn mặt muốn giết người này của anh, làm cô nhớ đến khung cảnh trước khi vào phòng phẫu thuật, mặt Tô Tố trắng bệch, vô thức chạy về phía cửa. Chạy ra cửa đã không dễ dàng, giơ tay xoay tay cầm cửa, mới phát hiện cửa bị khoá.

Cô run rẩy mở khoá, hành động của cô nhanh, nhưng Mạc Tầm còn nhanh hơn.

Anh bước bước lớn về phía cô, lần nữa đẩy cô vào tường

Lưng cô đụng vào tường đau đớn.

“Anh đừng qua đây”

“Tô Tố, hôm nay em phải trả giá” Mạc Tầm đau đớn nói, anh giơ tay tháo nút trên áo sơ mi của mình, hung hăng ném xuống đất. ngũ quan âm trầm càng thêm âm trầm, “Trước đây chưa ai đối với tôi này vậy, trước đây chưa từng,”

“Anh đừng làm bậy, bên ngoài có người.”

“Vậy thì em cứ kêu, tốt nhất kêu đến khi William và 2 đứa con em vào đây, để con em thấy bộ dạng bây giờ của em”

Tô Tố mặt trắng bệch nhìn xuống, cô biết bây giờ bộ dạng của mình rất nhếch nhác, quần áo lộn xộn. Nón đội trên đầu bị rớt xuống, tóc dài dính lên mặt, son môi thì bị lem, mặt cô khẽ lạnh lùng, giơ tay lên sờ, thấy nước mắt làm lem mascara màu đen trên mặt.

Nếu Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất thấy cô như vậy, không biết sẽ sợ thế nào.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tô Tố là cầu cứu.

Cô nắm chặt điện thoại, nghĩ đến gọi cảnh sát đầu tiên, nhưng rất nhanh lại tự phủ nhận, nếu cảnh sát có tác dụng với Mạc Tầm, thì kiếp trước cô không chết thảm như vậy.

“Mạc Tầm, đừng lại gần tôi.”

Mạc Tầm mặt âm trầm đi đến, hung hăng giật lấy điện thoại trên tay cô, ném mạnh vào tường, lúc này anh cực kì cảm ơn căn hộ cao cấp này, vì cách âm khá tốt, nếu không người bên ngoài sớm đã xông vào.

Lần này Mạc Tầm không thương tiếc nữa, đi về phía trước xé áo cô.

“Xoẹt...”

Tiếng vải rách, áo khoác denim dày như vậy mà cũng bị xé rách

Cuối cùng Tô Tố cũng cảm thấy sợ hãi.

Cô không nên độc mồm độc miệng đắc tội tên cặn bã này, sao cô có thể quên được, **chuyện gì cũng có thể làm

“Mạc Tầm anh làm vậy không cảm thấy có lỗi với Bạch Linh sao?”

“Bây giờ mới nói thì trễ rồi”

Mạc Tầm cười lạnh một tay nắm lấy cánh tay cô, không quan tâm sự phản kháng của cô, một tay xé áo cô, động tác thô lỗ, không chút thương tiếc.

“A-- anh dừng tôi, Mạc Tầm tên súc sinh này, đừng chạm vào tôi”

“Ai bảo em rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, tôi có thể làm gì đây”

Anh vừa nói, một tay vừa xé quần cô.

Tô Tố cào cấu cắn xé gì cũng thử qua, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự ràng buộc, bỗng nhiên thân thể cô cảm thấy lạnh, tim cũng lạnh đi.

Mạc Tầm im lặng thưởng thức biểu tình của Tô Tố, thấy cô tuyệt vọng và cứng đờ, tim anh khẽ mềm mại, nhưng nghĩ đến lời cô nói, anh bắt bản thân phải cứng rắn trở lại.

Không phải có câu nói như vậy sao.

...

Yêu là phải vun đắp từ từ.

Nếu tim cô không chấp nhận anh, vậy thì để thân thế chấp nhận anh.

Mạc Tầm một tay tháo thắt lưng, kéo khóa quần, anh đã chào cờ lần nữa.

“Không”

“Em không có quyền quyết định”

Tim Tô Tố tuyệt vọng

Mắt cô nhìn chằm chằm phía cửa phòng, kêu cứu “William cứu tôi với”

Cô tình nguyện để con thấy bộ dạng nhếch nhác này, cũng tuyệt không muốn để Mạc Tầm đắc ý.

Mạc Tầm cười lạnh, không ngăn cản cô. Nếu tiếng kêu của cô có tác dụng, thì lúc nãy khi trong phòng phát ra tiếng động lớn, người bên ngoài đã đi vào rồi.

Anh vừa muốn tiếp tục

Vào lúc này

“Ầm...”

Tiếng đạp cửa mạnh mẽ vang lên, Mạc Tầm không thèm nhìn người tới là ai, trực tiếp la lớn “Biến ra ngoài”

Anh tưởng là William nghe thấy động tĩnh đi vào, tiếng bước chân không hướng ra ngoài, ngược lại còn ngày càng gần. Mạc Tầm quay đầu muốn la mắng, vừa quay lại, chưa kịp mở miệng, mắt đã bị bóng đen bao trùm, vẫn chưa kịp tỉnh táo, một quyền mạnh mẽ đã đập vào mặt anh.

“A...”

Mạc Tầm thấp giọng kêu đau, cho tới khi đập một cái đụng phải tủ sách, lưng anh đập vào góc tủ, đau tận xương tuỷ. Miệng cảm nhận được vị tanh, tay sờ một cái, miệng toàn máu.

Lúc này anh mới thấy rõ người đến là ai, “Tiêu Lăng”

Mặt Tiêu Lăng ảm đạm đến doạ người, tay nắm chặt thành nắm đấm thật lâu không buông lỏng, nhìn thấy Tô Tố quần áo không thể che được thân thể, mắt đẫm lệ, gân xanh trên trán anh hiện ra, lại nhìn thấy ánh mắt điên cuồng như dã thú của Mạc Tầm

“Tiêu Lăng...”Tô Tố chưa bao giờ mong chờ sự xuất hiện của Tiêu Lăng nhiều như lúc này.

“Vẫn tốt chứ?”

Tô Tố hai tay ôm ngực, toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng, âm thanh hiếm khi thành khẩn như vậy, “Đóng cửa có được không?”

Tiêu Lăng trầm mặc không nói tiếng nào đi đóng cửa, rồi quay lại, cởi áo khoác ngoài của bộ đồ tây đắp lên người cô, âm thanh khô cứng “Em tự thu thập một chút”

“Uhm”

Tiêu Lăng quay lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Mạc Tầm.

Anh không dám nghĩ, nếu anh đến trễ một phút nữa sẽ có chuyện gì xảy ra.

Anh không do dự bước bước lớn về phía Mạc Tầm, nắm lấy áo anh ta, lại đập một cái

“Uhm...” Mạc Tầm khẽ hừ

“ Súc vật, tao đánh chết mày”

Từ nhỏ Mạc Tầm đã là con ngoan, việc đánh đấm căn bản anh chưa từng làm qua, Tiêu Lăng lại không như vậy, từ nhỏ anh đã đi náo sự, luyện một thân đầy công phu, thân thể cường tráng, trong tay anh căn bản Mạc Tầm không thể phản kháng được.

Rất nhanh anh bị Tiêu Lăng đánh té xuống đất, không bò dậy nổi.