Câu trả lời này của Phùng Mạn Luân, khiến cho Thẩm Thất cũng không biết làm thế nào mà cười phá lên.
“kế hoạch ở đây phải bố trí lại từ đầu rồi, vì vậy bản vẽ trên tay em, không xài được nữa.” Phùng Mạn Luân lập tức chuyển chủ đề khác nói: “Chúng ra tìm một nơi để nói chuyện đi, nhân tiện anh sẽ đích thân giải thích cho em cách bố trí các khu vực, anh nghĩ, lời nói của anh càng có quyền lực hơn, vì anh biết chỉ có ở đâu mới thích hợp cho việc xem mắt.”
Thẩm Thất liền cười lên: “Sư huynh, anh thật sự quá thông minh!”
“Là do em làm quá rõ ràng thôi.”Phùng Mạn Luân lắc đầu đành chịu: “Phùng Nhật Kỳ hoặc là đang giả khờ, hoặc là thật sự bận đến nổi không thèm nghe ngóng tâm tư của em. Đi thôi. Ở đây lộn xộn, rất dễ bị rơi đồ từ trên cao xuống.”
Thẩm Thất gật đầu đồng ý, cùng với Phùng Mạn Luân quay lưng rời khỏi.
Ở đây thực sự rất là nguy hiểm.
Phùng Mạn Luân lái xe chở Thẩm Thất đi và đã nhanh chóng tìm được một nơi thanh tịnh, một nhà hàng đặc sắc với cách trang trí vô cùng thanh nhã.
Đặc sắc lớn nhất của nhà hàng này chính là cây xanh.
Không phải những loại cây cao lớn ấy, mà là những cây xanh thấp bé tập hợp lại với độ cao tuyệt đối không vượt quá 50cm.
Chủ tiệm đã dùng những sỏi đá lớn nhỏ trải dài hành lang, nước chảy qua róc rách, phía trên còn lót thêm một tấm kính dày.
Đi trên tấm kính của hành lang ấy, nghe thấy tiếng nước róc rách dưới chân, nhìn thấy những cây cối thấp bé bên chân mình, cảm giác này thật sự khiến cho người khác cảm thấy yên lòng.
Có nhiều người vì ham nơi này yên tĩnh, nên đã nhao nhao đi xe đến đây nghỉ ngơi.
Nếu như không phải vì lời nói của Phùng Mạn Luân ở vùng này quá có quyền lực, đoán chừng không hẹn trước, thì thật sự cũng không có chỗ ngồi.
Thẩm Thất sau khi vào trong, mới biết được tại sao lại có người chạy đến đây nghỉ ngơi.
Bởi vì, thật sự rất dễ chịu.
Mỗi một phòng ở đây đều cách nhau rất xa, để không làm phiền lẫn nhau.
Hơn nữa trang trí lại vô cùng tinh tế, thoải mái. Bất luận là ở đây ăn cơm cũng được, nói chuyện cũng được, thậm chí là cố tình đến để ngủ cũng được, cũng sẽ có phục vụ phần ăn thích hợp.
Vì vậy, khi Thẩm Thất nhìn vào bảng giá, cũng không có gì đáng kinh ngạc cả.
Tiền nào của đó thôi.
Một tiếng đồng hồ là năm trăm ngàn đồng.
Thật sự chỉ có những người giàu có mới chịu chơi như vậy.
Phùng Mạn Luân vừa dẫn Thẩm Thất vào, liền lập tức nói với nhân viên phục vụ: “cho lên một bình trà tốt, và thêm vài phần điểm tâm.”
“Vâng, thưa Phùng tổng.” nhân viên phục vụ hớn hở trả lời: “Phòng đã chuẩn bị xong cho ông rồi.”
Thẩm Thất tràn đầy hào hứng mà đi theo vào phía trong, nhìn đông ngó tây, đột nhiên cảm thấy nhà hàng này có chút giống như bản thu nhỏ của một sân nhỏ nào đó trong biệt thự Hạ gia.
Phùng Mạn Luân quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thất, liền cười lên và nói: “có phải cảm thất rất quen mắt không?”
Thẩm Thất gật đầu.
“Chủ của nhà hàng này, đã từng đến biệt thự Hạ gia để chúc thọ cho lão phu nhân, vì vậy đã xin sự đồng ý của lão phu nhân, để mô phỏng làm ra nhà hàng như vậy.”Phùng Mạn Luân tự tay mở cửa cho Thẩm Thất, nói tiếp: “Rất tiếc, chỉ có thể mô phỏng hình dáng, lại không thể học được thần thái của biệt thự Hạ gia.”
Thẩm Thất lập tức nói: “Quả thật rất giống, nhưng cũng chỉ là giống thôi. Biệt thự Hạ gia thật sự là một tác phẩm cuối cùng đã tổng hợp lại những di sản văn hóa phi vật thể, mà trên đời này khó tìm ra căn thứ hai hoàn toàn giống y hệt như vậy.”
“Đó là lẽ đương nhiên thôi.”Phùng Mạn Luân mỉm cười nhẹ nhàng: “Biệt thự Hạ gia có nhiều sân vườn như vậy, em đi khắp hết chưa?”
Thẩm Thất nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Vừa mới đi khắp hết rồi. Hạ gia thật sự quá lớn. cũng không còn cách nào, Hạ gia có nhiều người, đồ đạc cũng nhiều, vì vậy căn nhà không thể quá nhỏ.”
Khi đã vào phòng, Thẩm Thất cởi đôi giày ra, và ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ.
Cách trang trí ở đây đều là thuần kiểu cổ xưa, mà còn mô phỏng phong cách Tây Hán.
Vì vậy, mọi người ở đây đều ngồi xuống đất, và chia phần ăn ra ăn.
Phùng Mạn Luân ngồi đối diện với Thẩm Thất, hai người từ góc độ này nhìn ra ngoài, đúng lúc có thể nhìn kỹ càng nét tinh tế của sân vườn nhỏ này.
Cuối cùng Thẩm Thất cũng đã hiểu ra, tại sao những cây xanh ở đây đều bị khống chế ở độ cao dưới 50cm rồi.
Do đó từ góc độ này nhìn xuống, vừa đúng lúc có thể tạo ra hiệu quả của góc nhìn từ trên cao xuống.
Chủ kiến này, thật sự là quá tuyệt.
Nước trà và điểm tâm đã nhanh chóng được mang lên.
Có một người bên cạnh, mở ra một lư hương tinh xảo, và đưa một hộp gỗ đến trước mặt Phùng Mạn Luân: “xin mời chọn hương liệu châm đốt của ngày hôm nay.”
Phùng Mạn Luân ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất tùy ý nói: “Lấy hương bạc hà đi.”
“Vâng.” Đối phương lập tức chọn ra hương liệu bạc hà, và bỏ vào trong lư hương, đốt lên và đậy nắp lại.
Bên trong phòng lượn lờ khói xanh, hương thơm bạc hà mát lạnh, trong phút chốc đã tràn ngập cả gian phòng.
Nhân viên phục vụ nhỏ nhẹ nhắc nhở họ: “Wifi ở đây đã được bao phủ, nếu đệm dựa gối dựa không đủ cao, thì bên trong tủ kế bên vẫn còn. Nếu có yêu cầu gì khác, thì chỉ cần bấm cái chuông trên tường này, trong vòng ba phút tôi sẽ đến ngay.”
Thẩm Thất gật đầu mỉm cười.
Nhân viên phục vụ quay lưng rời khỏi, và cẩn thận đóng cửa lại cho họ.
Thẩm Thất không chịu nổi xúc động và nói: “Phục vụ ở đây thật sự là rất tốt.”
Phùng Mạn Luân nhẹ nhàng cười lên, nhưng lại không nối tiếp chủ đề này, mà trái lại hỏi Thẩm Thất: “Dạo này sao rồi? Đã có một thời gian không gặp em rồi.”
Thẩm Thất gật đầu nói: “Rất tốt, chỉ là hơi bận thôi. Cũng sẽ có việc này việc kia, khiến cho mình bận đến không được nghỉ. Thực ra, chúng ta cũng giống như nhau thôi phải không?mỗi người đều có rất nhiều việc phải làm.”
“Đúng vậy, cũng đều rất bận.”Mí mắt Phùng Mạn Luân rủ xuống, rót một ly nước, và từ từ nói: “Thời gian gần đây, em có bận đến mấy cũng phải chú ý nhiều hơn. Nghe nói, Hàn Tắc Phương mất tích rồi?”
Ly trà trên tay Thẩm Thất rung nhẹ một cái, suýt chút là bị đổ nước ra ngoài.
Sao anh ấy đột nhiên lại nhắc đến Hàn Tắc Phương?
Chẳng lẽ anh ấy biết được gì rồi?
“Thời gian trước đó em luôn đóng cửa không chịu ra ngoài, không phải vì tránh mặt anh ta chứ?”Phùng Mạn Luân trực tiếp hỏi.
Đôi mắt Thẩm Thất liền rủ xuống, xem ra, anh ấy quả thực đã biết được gì đó.
Những con cái nhà giàu có này, tại sao ai nấy đều nắm được tin tức nhanh như vậy?
“Anh ta nói mất tích là mất tích, lẽ nào không phải do em?”khóe môi Phùng Mạn Luân hiện lên một nụ cười thê lương, còn Thẩm Thất thì đang lẩn tránh anh ấy.
Thẩm Thất thở một hơi dài, và nói: “Có một số chuyện, qua rồi thì cứ để nó qua đi. Không muốn nhắc đến nữa.”
“Được rồi, em không muốn nói, anh cũng không ép em.” Phùng Mạn Luân nhìn chăm chăm vào Thẩm Thất, ánh mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Anh làm sao mà nỡ khiến cho em khó xử?”
Thẩm Thất không muốn tiếp tục chủ đề này, liền chuyển đổi sang chủ đề khác: “Đúng rồi, dạo này Văn Văn sao rồi?”
“Còn có thể sao nữa?”Phùng Mạn Luân cười một cách giễu cợt: “Cô ta vì Hàn Tắc Phương, mà trước đó đã hủy bỏ hôn lễ với anh rồi, như vậy, Hàn gia tự nhiên sẽ không còn được che chở dưới Phùng gia của anh. Tương lai đi như thế nào, thì chỉ có thể dựa bản thân họ thôi. Còn Triệu Văn Văn thì như một người điên vậy mà đi tìm Hàn Tắc Phương khắp nơi, sau khi đi tìm được vài ngày vẫn không tìm được, thì cũng đã bỏ cuộc rồi. Nghe nói, cô ta lại bắt đầu quấn lấy Trình Thiên Cát rồi.”
Trên gương mặt Thẩm Thất hiện lên vẻ kỳ lạ, sự việc này, cô ấy luôn cảm thấy khó hiểu.
Triệu Văn Văn của ngày xưa sẽ không làm những chuyện như vậy đâu.
Điều này không đúng với tác phong của cô ta.
Cô ta từng là người ngấm ngầm chịu đựng vì đại cuộc mà!
Chẳng lẽ, những ngày tháng cô ấy không có ở nhà, đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy không biết sao?
“Nói chung, em hãy giữ khoảng cách với cô ấy thì hơn.”Phùng Mạn Luân bình tĩnh nhìn Thẩm Thất nói: “người của anh truyền tin đến cho anh, nói tình trạng của Triệu Văn Văn, có chút không ổn.Rất khó đảm bảo sẽ không làm ra những chuyện gì quá giới hạn. Đặc biệt là đối với em.”