Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 668




Hạ Nhật Ninh đột nhiên cầm chai rượu có thể mua bốn cái mạng người kia ném mạnh vào tường!

Choang...

Những mảnh chai cùng nước rượu đỏ rực bắn ra tung toé, bắn lên trên người bọn họ, nhưng ngay cả tránh bọn họ cũng không dám.

Đúng vậy, khí thế lúc này của Hạ Nhật Ninh thật kinh khủng!

Ngay cả tránh bọn họ cũng không dám.

“A, sao các người lại bất cẩn như vậy, lại làm vỡ thứ mà tôi cất giữ.” Hạ Nhật Ninh nhìn bốn người bọn họ, nói không chút cảm xúc: “Làm sao bây giờ? Chai rượu này tôi dùng hàng chục ngàn đô la mới giành được ở scotland! Tôi rất yêu thích nó, lại bị bốn người đánh vỡ rồi! Tiểu Hạ, nói xem phải làm gì bây giờ?”

Tiểu Hạ nén cười trả lời: “Lúc đấu giá chai rượu này, chúng ta được tặng kèm một dịch vụ. Nếu có người cố ý huỷ hoại nó, tổ chức sát thủ ss sẽ nhận nhiệm vụ này miễn phí, giết chết toàn bộ những kẻ đã làm hư hại tới nó.”

Mấy câu nói của Tiểu Hạ khiến bốn người run cầm cập.

“A, bạn trai của mẹ vợ tôi không may bị người của tổ chức sát thủ xử lí rồi. Nói nghe xem phải làm thế nào đây? Tôi chẳng biết gì cả. Ai da.” Hạ Nhật Ninh cố tình tỏ vẻ tiếc hận: “Tới lúc đó nhất định tôi sẽ an ủi mẹ vợ, tiện thể giới thiệu cho bà một người đàn ông càng thêm ưu tú. Hình như trong những mối quan hệ của tôi, không phải quý tộc thì là hào môn, tìm một người thích hợp cho mẹ vợ, chắc là rất dễ dàng đúng không?”

Ông chủ Nhạc đã thực sự sợ hãi rồi, vội bò lại gần Hạ Nhật Ninh, định cầu xin.

Nhưng ông ta còn chưa tới gần, Tiểu Hạ đã cản lại.

“Giám đốc Hạ, van ngài tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi biết sai rồi!” Chẳng cần phải tra tấn bức cung gì cả, ông chủ Nhạc đã khai hết: “Đúng vậy, là chúng tôi không biết lượng sức, không nên mưu cầu danh vọng địa vị của Thẩm gia và Hạ gia, không nên có lòng tham không đáy, không nên vọng tưởng trèo cao lên giám đốc Hạ ngài. Chúng tôi sai rồi, chúng tôi biết lỗi rồi! Cầu xin giám đốc Hạ ta cho bọn họ!”

Hạ Nhật Ninh nhíu mày, cười vô cùng sáng lạn: “Ông chủ Nhạc làm gì vậy? Mau đứng lên, mau đứng lên, Tiểu Hạ, đỡ ông chủ Nhạc dậy! Ông chủ Nhạc lớn tuổi hơn tôi, không thể thế này được!”

Tiểu Hạ vươn tay đỡ ông chủ Nhạc, nhưng ông ta vẫn không ngừng dập đầu van xin: “Giám đốc Hạ, tôi hiểu ý của ngài! Xin ngài nể tình tôi lớn tuổi, tha cho ba đứa con bất hiểu kia của tôi!”

Nhạc Linh và Nhạc Mỹ run như đồng hồ quả lắc.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu, không phải Hạ Nhật Ninh đang uy hiếp bọn họ.

Mà sẽ làm như thế thật!

Chủ của tập đoàn Hạ Thị, sao có thể tồn tại cái gọi là uy hiếp chứ?

Nhạc Linh và Nhạc Mỹ đã xụi lơ không nói ra lời.

Là đàn ông, Nhạc Thường cũng chẳng khá hơn.

Chỉ thiếu mỗi tè ra quần thôi.

Hạ Nhật Ninh cũng không muốn nhìn dáng vẻ xấu xí của bọn họ, vào thẳng chủ đề, hỏi: “Vậy ông chủ Nhạc định làm thế nào?”

“Tôi sẽ nói rõ ràng với Thẩm Tử Dao, chúng tôi, chúng tôi không hợp nhau!” Ông chủ Nhạc lập tức cho thấy thái độ, gần như muốn giơ tay thề với trời: “Tôi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời bà ấy! Tôi sẽ không để lại bất cứ phiền phức gì!”

Hạ Nhật Ninh tỏ ra kinh ngạc: “Ai da, tôi chưa nói gì đâu?”

“Vâng vâng vâng, tất cả đều là ý của tôi. Tôi bỗng cảm thấy tôi không hợp với Thẩm gia, tôi độc thân thì tốt hơn, tôi chưa dứt tình với vợ cả, không hợp với việc tái hôn. Đúng vậy, chính là như thế!” ông chủ Nhạc không ngừng lau mồ hôi nói.

Khoé miệng Hạ Nhật Ninh nhếch lên, hắn giơ tay lên, Tiểu Xuân lập tức đưa khăn ướt cho hắn.

Hạ Nhật Ninh lau sạch ngón tay, tiện tay vứt lên mặt bàn, xoay người ra khỏi phòng.

Bước chân của Tiểu Xuân khựng lại, nói một câu sâu xa: “Ông chủ Nhạc, liệu mà làm cho tốt.”

Nói xong, Tiểu Xuân bước theo Hạ Nhật Ninh, những người khác cũng lần lượt đi theo.

Tiểu Hạ cũng dừng lại, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “À, quên nói cho mấy người, mẹ của giám đốc nhà chúng tôi kì thực là một sát thủ, làm những chuyện như thế này cũng khá là thuận tiện.”

Xong xong Tiểu Hạ cũng bước đi.

Nhạc Thường cuối cùng cũng tè ra quần.

Tiểu Hạ ghét bỏ lắc đầu, ra ngoài.

Tiểu Thu và Tiểu Đông nhìn cũng không thèm nhìn, cùng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ông chủ Nhạc và ba đứa con của ông ta, bốn người ngã ngồi trên mặt đất, rất lâu đều không lấy lại được tinh thần.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Hạ Nhật Ninh nói: “Ngày mai là giao thừa, hôm nay nên về rồi. Nhận được quà của Tiểu Hà, tết năm nay vui hơn nhiều.”

Tiểu Xuân nói nhỏ: “Tiểu thư nhỏ hình như cũng tặng một bức tranh cho ông chủ và bà chủ, làm quà mừng năm mới.”

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hơi phát sáng, sau đó cong lên.

Phải làm sao đây?

Tự hào quá thì phải làm sao?

Muốn nói cho cả thế giới biết con gái của hắn là đáng yêu nhất thì phải làm sao?

Làm sao bây giờ?

Muốn khoe con thì phải làm sao?

Ai, đáng tiếc bây giờ còn không thể.

Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, trở về.”

Tới buổi chiều, Thẩm Tử Dao đang treo đèn lồng, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của ông chủ Nhạc.

Thậm chí ngay cả dũng khí gọi điện thoại ông chủ Nhạc cũng không có, chỉ dám gửi tin nhắn chia tay cho Thẩm Tử Dao.

“Tử Dao, xin lỗi. Tới gần cuối năm, anh bỗng nhiên nhớ lại vợ cả, trong lòng trăm ngàn xúc cảm. Những chuyện trước kia như hiện ra trước mắt. Anh còn chưa sẵn sàng để xây dựng một gia đình mới. Xin lỗi, chúng ta chia tay đi.”

Đọc tin nhắn này, trong lòng Thẩm Tử Dao cũng ngổn ngang cảm xúc.

Kì thực Thẩm Tử Dao đã đoán được kết cục này.

Cũng có thể nói, sau buổi chiều hôm đó, bà cũng đã ngờ được sẽ có kết thúc như vậy.

Nhưng nhận được tin nhắn chia tay, Thẩm Tử Dao vẫn thấy rất hỗn loạn.

Thẩm Thất đã treo đèn lồng xong, thấy Thẩm Tử Dao sững người, cô trèo xuống thang, ôm lấy Thẩm Tử Dao: “Mẹ? Sao vậy?”

“Không sao.” Thẩm Tử Dao cất điện thoại đi, cười cười, bà ngẩng đầu nhìn dải đèn lồng dài thành hàng, nói: “Xuân nào cũng treo đèn lồng như thế này, đây là truyền thống nhà chúng ta. Nhiều năm rồi cũng chưa từng thay đổi. Lúc còn nhỏ, chuyện mẹ thích làm nhất là ngồi trên vai các anh treo đèn lồng. Không ngờ chỉ chớp mắt, cháu ngoại của mẹ cũng đã làm được việc này rồi. Thời gian không tha cho bất kì ai!”

Thẩm Thất ôm cánh tay Thẩm Tử Dao làm nũng: “Làm gì có, mẹ vẫn còn trẻ trung xinh đẹp lắm!”

Thẩm Tử Dao dí vào chóp mũi Thẩm Thất: “Chỉ có con là dẻo miệng! Đúng rồi, hai đứa nhóc đi theo thằng tư lâu như vậy sao còn chưa về?”

Thẩm Tử Dao vừa dứt lời, bên ngoài đã vọng lại tiếng cười đùa vui vẻ của Thẩm Duệ và Thẩm Hà.

“Đúng là không nhắc thì thôi, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.” Thẩm Thất buông Thẩm Tử Dao ra, bước ra bên ngoài.

Thấy khuôn mặt Thẩm Duệ và Thẩm Hà hưng phấn tới mức đỏ bừng, Thẩm Thất ngồi xổm xuống, ôm lấy hai đưa bé.