Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 636




Lần buôn bán này, được 1/4 số tiền căn nhà!

Cho nên, ông ta cũng không ngăn cản không nhắc nhở gì bà vợ của mình.

Thế nhưng giờ phút này đây, hai mập ân hận chết được!

Người đàn ông này chẳng lẽ là chồng của người phụ nữ đó?

Trời ạ!

Họ đây là đắc tội người của sự hiện hữu đáng gờm nào đây?

Hai mập run rẩy nói: “Tôi tôi không biết gì cả là vợ tôi bán đó! Tôi không có hỏi tới!”

Hạ Nhật Ninh vung lấy cây gậy sắt đập thêm một cái!

Cạch!

Chiếc chân còn lại của hai mập cũng bị gãy luôn!

Cả đời này của hắn ta đừng mơ mà đứng dậy được!

Hạ Nhật Ninh xuống tay rất cân nhắc, chuyên đánh vào chỗ xương đầu gối.

Gãy xương dưới dạng gãy vụn, có muốn trị cũng không trị khỏi!

Dám bán cụt cưng yêu quý của anh ta, khiến hắn ta tàn phế, đây đã là hậu đãi với hắn ta!

“Tôi nói tôi nói!” hai mập điên cuồng la lớn: “Đừng đánh nữa, xin các người đừng đánh nữa! Vợ tôi tối nay kêu nhà Tro Đen bên Khúc uốn Tam Đạo đến! Nhà họ ra giá năm mươi triệu! Người đã đem đi! Những chuyện khác tôi đều không biết!”

“Khúc uốn Tam Đạo là ở đâu?” Hạ Nhật Ninh khẽ mở miệng.

“Khúc uốn Tam Đạo chính là thị trấn kế bên! Nhà Tro Đen vốn dĩ tính mua người phụ nữ bị bắt cóc hôm trước, nhưng người phụ nữ đó là đứa khờ khạo, Tro Đen không chịu. Bà vợ của tôi hứa với cậu ta, giúp cậu ta tìm một người tốt hơn, thế là chiều hôm nay, đứa con gái xinh đẹp đó tự mình mà đưa tận cửa!” hai mập đúng thật là bị đập tới sợ rồi, liền một tràng nói ra tất cả: “Khúc uốn Tam Đạo cách đây về phía nam 100km, bởi vì phải qua ba ngọn đồi, vòng qua ba khúc cua, cho nên gọi là Khúc uốn Tam Đạo! Các người giờ mau đi qua, nói không chừng còn kịp!”

Hạ Nhật Ninh ném thanh sắt trong tay đi, quay người bỏ đi.

“Tổng tài, người này nên giết hay không?” thuộc hạ hỏi.

“Giết sao?” mắt phượng Hạ Nhật Ninh híp lại: “Làm sao có thể để hắn chết thoải mái vậy được? Móc mắt, cắt đứt gân tay, cắt bỏ lưỡi, vứt tới đầu đường Bangkok, để cho hắn ta từ từ mà tận hưởng.” Lời nói của Hạ Nhật Ninh tuy nói hết sức bình tĩnh, nhưng sát khí dưới đáy mắt không gì che đậy được.

“Dạ, tổng tài.” Trên mặt thuộc hạ không chút gì thay đổi, bình tĩnh mà nhận lấy mệnh lệnh của Hạ Nhật Ninh.

Ưm, chuyện này rất bình thường.

Bởi vì, đây mới là Hạ Nhật Ninh.

Phía bên kia Phùng Mạn Luân cuối cùng tìm được vợ của hai mập đáng ăn uống ngon lành.

Hai ngời bọn họ đều mập đến như trái banh, một người chuyên buôn bán phụ nữ, một người thích cờ bạc.

Đều là cũng một bọn, không ai là tốt cả.

Phùng Mạn Luân vừa vào cửa thì thấy vợ của hai mập đang thoải mái mà uống rượu.

Phùng Mạn Luân trước mặt mọi người luôn là công tử khiêm nhường lịch thiệp.

Đó cũng chỉ là trước mặt người ngoài.

Còn bây giờ thì không phải.

Bây giờ trong thời điểm Phùng Mạn Luân nghe nói Thẩm Thất bị đem bán, thật sự là lòng đau như cắt!

Người con gái anh ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tuy nhiên lại bị loại buôn người thấp hèn này đem bán!

Loại tâm trạng đó, không chỉ là cơn thịnh nộ đơn giản như thế.

Anh ấy hầu như trong chốc lát liền phóng thích ra nhân tố cuồng bạo trong mình.

Thời điểm bước vào cửa, liền cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, vung đập ngay lên người của vợ hai mập!

Cạch!

Vợ của hai mập cùng với cả cái bàn đều bị đập ngã trên đất.

Ông chủ quán rượu liền vội đi ra: “Các người là ai? Muốn làm gì? Tôi sẽ báo cảnh sát!”

Phùng Mạn Luân liền rút súng ra chỉ vào ông chủ: “Báo cảnh sát đi!”

Ông chủ liền bị dọa tới té đái, run rẩy ngồi bệt trên đất, liền nước mắt nước mũi mà nói: “Người đại nhân đại lượng, tôi cái gì cũng không biết! Tôi không có đắc tội với ngài!”

“Câm miệng!” cả người Phùng Mạn Luân liền trở nên nguy hiểm.

Vốn dĩ gương mặt đẹp trai đều biến thành méo mó!

Đầu súng của Phùng Mạn Luân chỉ thẳng vào vợ hai mập bị đánh tới ngây ra: “Nói, người bị đem bán tới đâu?”

Vợ của hai mập vốn dĩ còn muốn cứng miệng, nhưng vừa ngước đầu thấy đầu súng của Phùng Mạn Luân, liền sợ tới teo cứng.

Vợ hai mập run rẩy trả lời: “Ai cơ, cậu đang hỏi ai?”

Phùng Mạn Luân hoàn toàn sắp bị chọc tức tới cười!

Đứa dàn bà khốn nạn này rốt cuộc bán hết bao nhiêu người?

Phùng Mạn Luân giờ đây đúng là đã tới gần ranh giới điên cuồng, anh ta cùng Hạ Nhật Ninh như nhau, không nói lời dư thừa, một chữ cũng không muốn nói, anh ta sẽ dùng cách của riêng mình, để đối phương nói ra lời cần nói.

So với Hạ Nhật Ninh dùng gậy sắt đánh, Phùng Mạn Luân trực tiếp hơn nhiều, một phát bắn trên chân vợ hai mập.

Vợ hai mập liền gào thét, bắt đầu bò lăn trên đất.

Cả tiệm rượu liền loạn cả lên.

Tất cả mọi người đều ngồi xổm xuống.

Không ai dám ra ngoài, bởi vì ngoài cửa đều người của Phùng Mạn Luân.

“Người hôm nay đem bán đi đâu?” Phùng Mạn Luân lặp lại câu hỏi.

Vợ hai mập cuối cùng cũng tỉnh người!

Họ tuy nhiên là vì người con gái xinh đẹp đó?

Vợ hai mập hối hận lắm!

Bà ta lúc đó sao lại để tiền che mắt rồi?

Người phụ nữ đó bảo dưỡng tốt như vậy, lại tinh tế, xinh đẹp đến mỗi cái lỗ chân lông.

Người phụ nữ như thế, cho dù có nghèo túng đến đâu, cũng không thể nào là người bình thường!

Vợ hai mập chưa bao giờ hối hận như bây giờ!

Nếu đối phương không phải người bình thường, thế thì chắc chắn có người đến tìm!

Người đàn ông này tuy nhiên có thể đem theo súng, chẳng lẽ là đại ca xã hội đen?

Trời ạ, đắc tội phụ nữ của đại cả xã hội đen, thật sự là muốn chết mà!

Vợ hai mập biết mình phạm lỗi, không dám giả ngu nữa, vội bò sang phía Phùng Mạn Luân, liền nước mắt nước mũi, cùng với cả một đống máu mà thành thật nói: “Người phụ nữ đó là tự tìm đến. Cô ấy tự nói, đi lạc với đoàn du lịch, sau đó không cẩn thận rớt xuống nước. Tôi cái gì cũng không biết!”

Ánh mắt Phùng Mạn Luân tối lại: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi thấy cô ấy xinh đẹp, chắc chắn có thể bán được giá cao. Việc làm ăn tự tìm đến cửa, tôi tất nhiên không từ chối. Mấy hôm trước tôi vốn dĩ tính giới thiệu một người cho Tro Đen bên Khúc uốn Tam Đạo, kết quả hôm qua gặp xong không hài lòng, chê là khờ khạo. Tôi còn đang tính hôm nay đi ra kiếm lừa một người phụ nữ đem về bán cho Tro Đen, làm sao mà biết vừa mới ra khỏi cửa, cô ấy liền tự đưa tận cửa. Nên tôi nên tôi mới tiện thể gọi điện cho Tro Đen, để họ đến kiểm hàng.”

Phùng Mạn Luân nghe đến đây, cả người đều điên lên, đưa tay lên lại một phát lên người vợ hai mập.

Lần này xong rồi, hai phát súng.

“Đừng bắn nữa, đừng bắn nữa tôi nói, tôi không phải đã nói rồi sao?” vợ hai mập điên cuồng gào thét.

“Nói tiếp!” Phùng Mạn Luân lạnh lùng nói.

“Cả nhà Tro Đen thấy cô gái đó, đều rất hài lòng, ngay tại chỗ trả cho 50 triệu, đem người đi rồi!” vợ hai mập giờ cuối cùng cảm nhận được đau đớn, ôi ôi cứ kêu mãi, kêu đến muốn thủng màng nhĩ người khác.

Vợ hai mập run rẩy lấy ra ví của mình, ồ ạt một lát, tất cả đều đổ ra: “Tiền đều ở đây cả, một đồng tôi cũng chưa tiêu!”

“Bán đi đâu?” Phùng Mạn Luân thu súng lại, lạnh băng nhìn lấy người phụ nữ này, trong mắt anh ta, người phụ nữ này, không cần phải thấy mặt trời ngày mai.

Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Ví dụ như chạy xe gắn máy không cẩn thận té chết, ví dụ như không cẩn thận té xuống ao chìm chết v.v.