Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 617




Thẩm Thất vừa quay đầu nhìn, đã nhìn thấy có một người bị treo trên cây.

Một thân hình nhỏ bé, bị treo trên cành cây cao, đang hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Thất hét to lên, và chạy về hướng đó.

Chưa đi được hai bước, thì các viên đạn bay lướt qua, Thẩm Thất và những người khác không thể không cùng dừng bước.

Điện thoại trên tay Thẩm Thất có tin nhắn đến.

“Cô phạm quy rồi.”

Thẩm Thất gọi vào số đó, và lần này, đối phương đã nhấc máy: “Cô Thẩm, cô dẫn nhiều người đến quá, cho nên, phải chịu phạt! Cô xem cho kỹ nhé!”

Sau khi giọng nói tắt đi, Thẩm Thất đã nhìn thấy sợi dây đang quấn xung quanh Thẩm Hà đột nhiên thả xuống!

Thẩm Thất sợ đến nổi hét lên thật to tại chỗ: “Đừng mà, đừng mà!”

Thẩm Thất liền quỳ xuống đất, khóc thét điên cuồng: “Anh muốn cái gì, tôi cũng cho! Cho dù lấy mạng của tôi, tôi cũng cho! Tha cho con gái tôi đi! Xin anh đó!”

Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Thẩm Thất, đối phương cười vui vẻ: “Ôi, nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của nhị thiếu phu nhân nhà họ Hạ, thật là đáng thương! Hình ảnh hiếm có này, ôi, phải quay lại mới được! Nào, khóc thêm lần nữa đi, và hét thật to câu nói lúc nãy! Nếu không hợp tác, con gái cô sẽ phải chịu trận đấy! Này này này, con bé này được nuôi khéo thật, da dẻ hồng hào, nhìn ngon lành quá! Không biết lát nữa nên bẻ gãy tay nó? Hay là bẻ gãy chân nó nhỉ? Ôi, hay là bẻ gãy đốt sống của nó, suốt đời khỏi đứng lên được nữa, nghĩ thử xem, đúng thật là một hình ảnh đẹp đó!”

Thẩm Thất đột nhiên điên cuồng hét lên: “Đừng mà! Anh muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm đó! Đừng làm hại con gái tôi!”

“Được, bò qua đây trước đi. Nghe né, cô tự mình bò qua đây, bò qua như một con chó!” Đối phương quả nhiên đã bắt đầu.

Thẩm Thất không hề do dự, điện thoại để qua một bên, dùng cả hai tay hai chân, bò từng bước một qua bên chỗ đối phương.

“Tiểu Thất!”

“Tiểu Thất!”

“Nhị thiếu phu nhân!”

Lưu Nghĩa, Thẩm Lục và Tiểu Hạ cùng đồng thanh kêu lên.

Thẩm Thất không quay lại, nghiêm túc bò từng bước qua đó.

Đá sa thạch dưới đất đã làm cho lòng bàn tay Thẩm Thất chảy máu, chiếc quần dài cầu kỳ và xinh đẹp cũng đã bị bào mòn hết, lòng bàn tay và đầu gối đều bị trầy đến rất đau.

Nhưng có vẻ như Thẩm Thất không cảm nhận được, chỉ lo nhìn đối phương và bò qua đó.

Ba người đứng sau, không thể xem tiếp được nữa, nên đã chuyển hướng nhìn đi chỗ khác.

Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Thẩm Hà ngày một gần hơn, đau lòng đến nổi nước mắt chảy hoài không hết.

Tiểu Hà đừng sợ, mẹ đến cứu con đưa con về nhà đây Tiểu Hà, ráng thêm chút nữa nhé, ráng thôi chút nữa thôi.

Bên kia đầu dây điện thoại vọng lại tiếng cười thỏa mãn: “Hahahahaha, Thẩm Thất, cô cũng có ngày hôm nay rồi!”

Thẩm Thất không lên tiếng, tiếp tục bò qua đó.

Bò khoảng vài bước, lại có đạn lướt qua, ngăn cản cô ấy.

“Những người khác cũng bò qua đây! À không, trừ Thẩm Lục ra!” Đối phương hạ giọng: “Một người xinh đẹp như thế, không thể hủy hoại được!”

Lưu Nghĩa và Tiểu Hạ nhìn nhau, âm thầm quỳ xuống, và cùng nhau bò qua đó, bò thẳng đến bên cạnh Thẩm Thất.

“Chúng tôi đã làm theo ý của anh rồi, rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu thả người!” Thẩm Thất nén chịu cơn đau của mình, lên tiếng hỏi thật to.

“Anh muốn tiền, tôi cho! Lúc chúng tôi đến cũng không báo cảnh sát, chắc anh cũng biết mà!” Lưu Nghĩa cũng lên tiếng nói theo.

“Tiền? À à à à à.” Đối phương tiếp tục cười và nói: “Được thôi, cho tôi năm tỷ tiền mặt, tôi sẽ tha cho con bé!”

Năm tỷ tiền mặt!

Đúng là to gan thật!

Năm tỷ là đủ để phủ hết cái núi này rồi, được chưa?

“Rốt cuộc anh muốn gì?” Thẩm Thất không còn chịu nổi nữa: “Nếu không thì đổi con tinh đi, tôi làm con tinh cho anh, anh thả con gái tôi ra!”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, dùng Thẩm Hà để uy hiếp cô, sau đó uy hiếp Thẩm Lục. Nhưng nghĩ lại, sao phải phiền phức vậy chứ? Cứ trực tiếp uy hiếp Thẩm Lục là được rồi!” Đối phương cười to: “Cho dù là uy hiếp ai thì các người cũng đều tới đây mà!”

Vừa nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại.

Tiếp đó Cả ngọn núi vọng lại một giọng nói: “Thẩm Lục, đi về hướng chín giờ của anh năm mươi bước.”

Thẩm Lục nắn nắn nắm đấm, làm theo chỉ thị của đối phương, đi về hướng chín giờ năm mươi bước.

Đối phương thấy Thẩm Lục hợp tác, có vẻ khá hài lòng, tiếp tục nói: “Đi qua hướng nam ba bước.”

Thẩm Lục liền quay người, nhìn về hướng nam bước ba bước.

Thẩm Thất hoàn toàn không hiều đối phương muốn làm gì, cô quay đầu nhìn Thẩm Lục, rồi lại nhìn Thẩm Hà bị treo trên cây, và lại có cảm giác bị dao đâm vào ngực.

Lúc này, đột nhiên trên đầu có luồng gió mạnh, tất cả ngẩng đầu lên nhìn, xa xa có một chiếc trực thăng đang bay qua đây.

Gương mặt Lưu Nghĩa và Tiểu Hà đều biến sắc.

Đối phương muốn làm gì đây?

Muốn bắt cóc tất cả mọi người lần nữa sao?

Chẳng phải thế là quá to gan sao?

Khu vực đỉnh núi này không phải nhỏ, trực thăng đã hạ cánh đậu trước mặt Thẩm Lục mười mét.

Thẩm Lục bị gió thổi đến nổi xém chút đứng không vững, chỉ có thể quỳ dưới đất.

Cửa máy bay mở ra, có người nhảy từ trong ra, nhìn Thẩm Lục, và hiện ra vẻ mặt hài lòng, nói với Thẩm Lục: “Anh Thẩm, đi thôi!”

Thẩm Lục từ từ đứng lên, nói: “Muốn tôi đi với mấy người, được, thả đứa nhỏ ra trước!”

Đối phương cười, ra dấu cho một hướng ở đằng xa.

Thẩm Hà được thả xuống thật nhanh, nhưng vừa thả được một nửa đã dừng lại.

Thẩm Lục tức giận nói: “Các người giỡn mặt à?”

“Tôi phải nói với anh Thẩm, sự sống chết của đứa trẻ này, hoàn toàn nằm trong tầm tay của tôi.” Đối phương trả lời vẻ đắc ý: “Mời anh Thẩm! Nếu anh làm trì hoãn thời gian, có thể sẽ làm trì hoãn luôn thời gian cứu đứa nhỏ đó. Nói không chừng, lâu quá, không chết cũng thành tàn phế đấy!”

“Sắc mặt Thẩm Lục tái xanh!

Thẩm Thất nghe thế liền nói to: “Anh, anh không thể đi theo bọn chúng! Bọn chúng không buông tha dễ dàng vậy đâu!”

Thẩm Lục quay đầu nhìn Thẩm Thất, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Thất, rất quan trọng trong lòng anh. Điểu Tiểu Thất lo lắng, cũng là điều anh lo lắng. Tiểu Thất đã bảo vệ anh mười mấy năm, đến lúc anh phải bảo vệ em rồi.”

Nói xong câu này, Thẩm Lục quay người nhìn đối phương và đi qua hướng trực thăng.

Và ngay lúc này đây, một chiếc xe hơi xông đến, và dừng lại ở phía ngoài!

“Thẩm Lục, đừng qua đó!” Sùng Minh liền nhảy ra khỏi xe.

Sùng Minh đến gấp quá, anh ta thậm chí không dẫn theo cấp dưới nào đến cùng, liều mình chạy qua đây.

Nhìn thấy Sùng Minh, Thẩm Lục đã rất ngạc nhiên.

“Anh đến đây một mình à?” Thẩm Lục oán trách: “Anh không còn muốn sống sao?”

Sùng Minh cười đắc ý: “Em vẫn còn rất quan tâm cho anh, đứng không?”

Thẩm Lục không nói gì

Sùng Minh vừa định bước về trước, đã có đạn lướt qua cản đường, Sùng Minh nhanh nhẹn tìm được hướng súng bắn.

Sùng Minh đưa mắt nhìn qua hướng đó.

Tay súng bị Sùng Minh nhìn chằm chằm, mồ hồ chảy đầm đìa.

“Không ai kiêu ngạo với tôi như thế, trừ Thẩm Lục ra.” Sùng Minh bình tĩnh nhìn vào tay sung, không nói thêm lời nào.