Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 272




Trình Thiên Cát cười một tiếng: “Tôi hôm nay bị người ta chửi rồi, nói tôi chỉ là một con chó.”

Thẩm Thất lập tức phẫn nộ đùng đùng nói: “Ai thế! thất đức quá! làm sao có thế nói người khác như thế?”

“Cái này em đừng hỏi nữa. Tóm lại, nói chuyện với em xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi. Cảm ơn em Tiểu Thất.” Trình Thiên Cát cười rồi nói: “Những người có thể làm bạn với em, đều rất hạnh phúc.”

Thẩm Thất cười nham hiểm: “Anh đang khen anh rất có phúc lành sao?”

Hai người đồng thời nhìn nhau cười.

Từ biệt Trình Thiên Cát, Thẩm Thất lái xe dời đi.

Thẩm Thất vừa đi, điện thoại của Thôi Nguyệt Lam liền gọi đến: “Làm sao thế? Có chụp được ảnh không? có quay video được không? có thể làm cho Thẩm Thất thân bạn danh liệt không?”

Trình Thiên Cát đang nghe những lời của Thôi Nguyệt Lam, trong lòng cảm thấy kinh tởm, nhưng lại không thể không trả lời vấn đề này: “Không được, Thẩm Thất cảnh giác rất cao với tôi, nếu thật sự tôi ra tay, rất dễ bị đánh rắn động cỏ.”

Thôi Nguyệt Lam quả nhiên không chịu được nữa, lại mắng té tát Trình Thiên Cát: “Mẹ còn nói là ngươi đủ để tin tưởng! Tôi xem thấy một chút đều không đáng tin! Nhưng chỉ là con chó, có chút việc mà còn làm không tốt!

Lời nói của Trình Thiên Cát lạnh nhạt xuống: “Cô Thôi, tỉnh táo chút đi, tiền mà tôi được cầm là tôi tự mình kiếm được, mà không phải là cô Vưu đưa cho! tương phản, tôi còn phải nộp cho cô Vưu một khoản phí quản lý! Xin cô làm cho rõ tình hình!”

“Hừm, cho dù thế nào, ngươi cũng là con chó của mẹ tôi, việc này là sự thật?” Thôi Nguyệt Lam chửi thẳng thừng: “Còn có mười mấy ngày nữa, ngươi tự xem mà làm! Nếu không thể làm cho Thẩm Thất mất mặt trước đại Thọ 80 tuổi của Hạ Lão phu nhân, không bị đuổi ra khỏi nhà, thì ngươi cứ đợi xem mẹ của ta trừ bỏ ngươi!”

Sự nhẫn nại của Trình Thiên Cát đã dùng hết mức, muốn trả lời cũng không muốn trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.

Thôi Nguyệt Lam không ngờ rằng một sát thủ nhỏ bé cũng dám trực tiếp tắt điện thoại của cô ta, tức đến mức một chút nữa Thôi Nguyệt Lam phát điên tại chỗ.

Tay của Thôi Nguyệt Lam giơ lên cao rất nhanh hạ xuống.

Đây là điều mà Thôi Nguyệt Lam không giống với Phùng Khả Hân.

Thôi Nguyệt Lam hiểu cách thu lại vươn ra, Phùng Khả Hân chỉ là đại tiểu thư hay nổi khủng.

Thôi Nguyệt Lam lập tức gọi điện cho Hạ phu nhân, trong điện thoại tố cáo Trình Thiên Cát rất mạnh mẽ: “Mẹ, Trình Thiên cát là loại người nào? Con chỉ là gọi điện cho anh ta hỏi tiến độ thế nào, kết quả anh ta mắng con một trận. Hu hu hu, mẹ à, anh ta bắt nạt con!”

Nét mặt của Hạ phu nhân lạ lùng: “Thiên Cát mắng con? Không thể nào! Tính cách của anh ta từ trước tới giờ rất tốt. Ở đây phải chăng có xảy ra hiểu nhầm gì?”

Nghe thấy Hạ phu nhân nói đỡ cho Trình Thiên cát, trong lòng của Thôi Nguyệt Lam càng không hài lòng với Hạ phu nhân.

Bà ấy nói con trai của mình, thì có thể chấp nhận được.

Bây giờ lại bảo vệ con chó Trình Thiên Cát, là cái gì?

Lẽ nào trong lòng bà ấy, Trình Thiên cát còn quan trọng hơn Thôi Nguyệt Lam sao?

Trong lòng của Thôi Nguyệt Lam tuy không hài lòng, nhưng trong lời nói cực liệt tố cáo tội trạng của Trình Thiên Cát: “Hơn nữa anh ta còn mắng con cũng không phải là đại tiểu thư nhà họ Hạ, dựa vào đâu để sai khiến anh ta. Mẹ, chính vì con họ Thôi không phải họ Hạ, Trình Thiên cát mới đối phó với con như thế không? Mẹ à, không tin mẹ đi hỏi anh ta, có phải anh ta không hề khách sáo với con?”

Hạ phu nhân đau đầu một lúc: “Được rồi, Lam Lam, không ồn ào nữa! Thiên Cát là con tốt đắc lực nhất trong tay ta, anh ta làm việc luôn giữ chừng mực. Anh ta sẽ không mắng con.”

Thôi Nguyệt Lam lập tức hét lên: “Mẹ à, vậy ý của mẹ, là con hãm hại anh ta! Là lỗi của con rồi?”

Tiếng của Hạ phu nhân lạnh xuống, nói: “Được rồi, không ồn ào nữa!”

Hạ phu nhân rất ít khi nổi nóng, nhưng một khi nổi nóng, tất cả mọi người đều phải thành thực.

Thôi Nguyệt Lam quả nhiên không dám nói lại.

Trong lòng Thôi Nguyệt Lam nghĩ: quả nhiên không phải là con gái ruột. Chỉ là khiếu nại với bà ấy một chút về Trình Thiên Cát, bà ấy đã thể hiên nét mặt cho mình xem! Nếu bố mẹ của mình không phải vì cứu Hạ Quốc Tường mà chết thì tốt quá! quả nhiên vẫn là con ruột mới thân thiết! Nếu là mẹ ruột của mình, mới không vì một người Trình Thiên Cát nổi nóng với mình!

Nghe thấy Thôi Nguyệt Lam không nói lại nữa, Hạ phu nhân lúc này mới nhẹ nhàng, tiếp tục nói: “Thiên Cát đứa bé này là mẹ nuôi nó trưởng thành, mẹ là người hiểu tính cách của nó nhất. Con là con gái của ta, anh ta cũng nể mặt của mẹ cũng sẽ không dám gay gắt với con. Con chỉ là vì nhiệm vụ của anh ta quá chậm nên mới trách móc anh ta. Con yên tâm đi, Thiên cát sẽ có tính toán.”

Hạ phu nhân đã nói như thế rồi, Thôi Nguyệt Lam còn có cách nào, chỉ trả lời cho xong câu chuyện rồi tắt điện thoại.

Tắt điện thoại xong càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng ức chế.

Thôi Nguyệt Lam tức giận nắm chặt túi liền đi ra ngoài, trực tiếp đi đến quán ba lớn nhất nơi này.

Cô ta bây giờ cần hạ hỏa! Hạ hỏa!

Đèn vừa lên, chính là lúc bắt đầu mở của hộp đêm.

Không ít người nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam tiêu tiền như đất, chủ động bám theo: “Vị công chúa này, cần kỵ sỹ phục vụ em không?”

Thôi Nguyệt Lam ngước lên nhìn qua.

Đúng lúc, chủ động đến là một người con trai, có điểm gần giống Trình Thiên cát.

Thôi Nguyệt Lam vốn đang có một bụng tức giận, bây giờ nhìn thấy người con trai này giống với Trình Thiên Cát, lập tức chuyển hướng tức giận, lập tức móc ngón tay nói: “Qùy xuống phục vụ.”

Đối phương nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đúng là cô em có tiền, lập tức chớp lấy thời cơ, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Thôi Nguyệt Lam, giờ tay lên không ngừng bóp chân cho Thôi Nguyệt Lam, phục vụ cô cùng chu đáo.

Thôi Nguyệt Lam lập tức thể hiện ánh mắt đầy hưởng thụ: “Không tồi không tồi, đêm nay là ngươi rồi.”

Người con trai đó càng phục vụ nhiệt tình.

Không phải là rót rượu cho Thôi Nguyệt Lam thì là giới thiệu các quán ba khác ở đây.

Thôi Nguyệt Lam được phục vụ đầy hưng phấn, lập tức giơ tay ra: “Được, đều mua! đều mua hết!”

Con trai đó quá vui mừng, lập tức thanh toán.

Phục vụ Thôi Nguyệt Lam, các kiểu vui chơi khác nhau.

Thôi Nguyệt Lam nhanh chóng nắm lấy cằm của người con trai đó, nói té tắt: “Ngươi chỉ là một con chó của mẹ ta, mà lại dám đối xử với ta như thế! Bây giờ không phải là ta bao ngươi làm gì thì ngươi phải làm thế sao?”

Đối phương nhìn Thôi Nguyệt Lam có hơi say, lập tức nói: “Đúng đúng đúng, ta chỉ là một con chó! Chỉ cần em hài lòng là được.”

Thôi Nguyệt Lam sau khi nghe xong, lập tức đắc ý cười to lên.

Người con trai nhìn theo vị trí ngoài cửa, một người ở vị trí ngoài cửa, giơ tay ra hiệu.

Người con trai này lập tức lấy gói thuốc trong ngón tay bỏ vào trong cốc rượu, nâng lên nhanh chóng đưa đến miệng của Thôi Nguyệt Lam, nói: “Công chúa, anh sẽ hầu hạ em uống rượu!”

Thôi Nguyệt Lam trong cơn say mơ hồ liền đưa tay ra đỡ lấy, một hơi hết sạch!

Con trai nhìn thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, lập tức rời đi.

Không bao lâu, Thôi Nguyệt Lam liền cảm thấy toàn thân khó chịu nóng bừng lên, cô ta càm nhận thấy thân thể lạ thường, xô xô đẩy đẩy đi vào trong nhà vệ sinh.

Cô ta mới bước vào nhà vệ sinh, phía sau đi theo bốn người con trai.

Thôi Nguyệt Lam có phát hiện phía sau bốn người con trai, miêng lưỡi nói không được lanh lợi nữa: “Các ngươi là ai? Làm sao lại vào đây? Đây là nhà vệ sinh nữ!”

“Em uống nhiều rồi, chúng tôi đến chăm sóc em.” Một người con trai đưa tay ra đỡ lấy Thôi Nguyệt Lam.

Mà lúc này Thôi Nguyệt Lam đột nhiên cảm thấy toàn cơ thể như lửa đốt lan ra rất nhanh, trong chút nhận thức liền bám lấy người con trai: “A, nóng quá, ta nóng quá!”

“Đúng là loại ti tiện!” Người con trai đó cười mắng lên, nói với 3 người còn lại: “Các huynh đệ, chúng ta đã cầm tiền, thì làm cho đẹp vào! nhớ khi chụp ảnh, tránh mặt của anh em ta!”

Vừa dứt lời, người con trai này liền để Thôi Nguyệt Lam nằm ngang bế lên, quay người rời khỏi nhà vệ sinh.

Cách quán ba không xa là khách sạn.

Phòng thuê đã được mở từ lâu.

Bốn người con trai như thế đưa Thôi Nguyệt Lam vào trong phòng của khách sạn, vất Thôi Nguyệt Lam trên giường, nâng tay kêu lên, lột bỏ hết quần áo trên người cô ta.

Sắp xếp tư thế cho Thôi Nguyệt Lam xong, bắt đầu chụp ảnh.

Bốn người con trai vất vả rất lâu, cuối cùng cũng cầm được toàn bộ bức ảnh.

Ảnh được cho vào trong thẻ nhớ, theo hẹn ước của đối phương, thẻ nhớ được đặt vào trong một hòm bảo hiểm được chỉ định ở quầy trước khách sạn.

Trong hòm bảo hiểm đã được đặt sẵn tiền thù lao của bốn người họ.

Bốn người đó lập tức cười vui vẻ mang theo tiền rời đi.

Công việc này bọn họ thích làm!

Không chỉ có thể chơi đùa với cô gái xinh đẹp, còn được rất nhiều tiền!

Nếu về sau thường xuyên có việc tốt như thế thì tốt quá!

Đợi những người đó rời đi, có một hình bóng như ma xuất hiện trước hòm bảo hiểm, tốc độ rất nhanh mở hòm bảo hiểm, lấy thẻ nhớ trong hòm bảo hiểm, lập tức biến mất.

Đang đợi Thôi Nguyệt Lam, lại là một hậu quả kinh khủng và đáng sợ.

Mãi đến buổi chiều ngày thứ hai, Thôi Nguyệt Lam mới từ trong cơn mê buồn ngủ tỉnh dậy.

Thời khắc mà Thôi Nguyệt Lam mở mắt, lập tức phát ra một tiếng kêu gào đầy tuyệt vọng!

Đây là đâu?

Đây không phải là nơi ở của cô ta!

Tại sao trong phòng đều ngửi thấy mùi vị kỳ lạ?

Tại sao toàn thân cô ta lại chịu đau buốt?

Tại sao trên thân thể cô ta lại có vết tích ân ái?

Đã xảy ra chuyện gì!

Nét mặt của Thôi Nguyệt Lam không thể tin được chạy vào nhà tắm, trong gương nhà tắm nhìn thấy vết tích trên người mình, toàn bộ người như bị sét đánh, lập tức dựa vào tường, không thể cử động được.

Làm sao đây?

Cô ta đã không còn trinh tiết rồi.

Cô ấy làm sao gả cho Hạ Nhật Ninh?

Không, tuyệt đối không được cho Hạ Nhật Ninh biết điều này!

Tuyệt đối không thể!

Thôi Nguyệt Lam ngâm chặt miệng của mình, không để cho mình phát ra một chút âm thanh!

Sự việc tối qua, tuyệt đối không được cho bất cứ ai biết!

Cứ coi như là ác mộng!

Khi này, điện thoại đột nhiên kêu lên, Thôi Nguyệt Lam hình như điều kiện phản xạ, suýt chút nữa vất điện thoại ra ngoài!

Nhưng cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại, nhận điện thoại: “Alo, mẹ, chuyện gì à?”

Hạ phu nhân nói: “Tối hôm qua con đi đâu? Làm sao không về nhà cũng không nghe điện thoại?”

Trong lòng Thôi Nguyệt Lam khổ não, chết rồi, quên mất việc này rồi!

Không được, nhất định phải tìm một lý do, tuyệt đối không được để Hạ phu nhân biết cô ta bị người ta chà đạp!