Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1002




Cả nhà Thẩm Thất về đến nhà họ Hạ, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho các bậc cha chú cô liền cùng Hạ Nhật Ninh và các con đi tập hợp với vợ chồng Lưu Nghĩa.

Tư Nhiên không nỡ rời xa mọi người.

Người cậu bé không nỡ nhất vẫn là Thẩm Hà.

Cậu bé thích được chơi cùng với Thẩm Hà.

Từ xa đã nhìn thấy Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi mặc đồ đôi, tay nắm nay đứng ở bên cạnh xe.

Hạ Nhật Ninh cũng nhanh chóng nắm lấy tay của Thẩm Thất nhằm tuyên bố chủ quyền của mình.

Hai người mỗi người dắt một đứa trẻ tươi cười đi về phía Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi.

Lưu Nghĩa đợi họ đi qua đó liền cúi người xuống, cười híp mắt lấy hai cái hộp từ phía sau lần lượt tặng cho Thầm Duệ và Thẩm Hà: “Đây là món quà nhỏ mẹ nuôi tặng cho hai đứa.”

“Cảm ơn mẹ nuôi!” Thẩm Duệ Thẩm Hà đồng thời nói: “Vẫn là mẹ nuôi tốt nhất, luôn có quà tặng cho chúng con.”

Văn Nhất Phi giơ tay chỉ vào trán của Thẩm Duệ: “Mẹ nuôi tốt vậy bố nuôi có tốt không”?

“Bố nuôi cũng tốt!” Thẩm Duệ lập tức trả lời: “Nhưng không tốt bằng mẹ nuôi!”

Lưu Nghĩa lập tức vui vẻ cười lên.

Văn Nhất Phi cũng bị trọc cười: “Thằng nhóc này! Bỏ đi, không tính toán với con, dù sao con cũng chỉ ở đây đến cuối năm được thôi, để bố nuôi xem con mồm mép láu lỉnh thế nào!”

Thẩm Duệ ở trước mặt người khác luôn trưng ra dáng vẻ của ông cụ non, chỉ có ở trước mắt những người thân thiết nhất mới để lộ sự hồn nhiên và ngây thơ vốn dĩ thuộc về trẻ con. Cậu bé cười híp mắt làm mặt quỷ trả lời Văn Nhất Phi: “Không sao, không sao. Tương lai em trai con cũng phải qua đó huấn luyện đặc biết, tương lai con là đàn anh của em ấy, con sẽ giúp em ấy huấn luyện đặc biệt!”

Văn Nhất Phi lập tức hừ một tiếng: “Thằng nhóc này, cứ ở đây đợi bố nuôi!”

Mọi người cùng lúc cười theo.

Lưu Nghĩa nói: “Được rồi, được rồi, đừng nhiều lời nữa! Chúng ta mau qua đó thôi, bố mẹ mình đợi sốt ruột lắm rồi. Ông bà nói rằng chưa thể tổ chức cho Thẩm Duệ Thẩm Hà, lần này họ sẽ bù đắp!”

Thẩm Duệ Thẩm Hà vui vẻ đến mức hoan hô lên.

Mọi người cùng quay người lên máy bay, bay thẳng đến thành phố P.

Từ Vân Khê và Lưu Vân đã chuẩn bị xong từ lâu để chào mừng bọn trẻ đến chơi.

Khi cả nhà Thẩm Thất và cả nhà Lưu Nghĩa đoàn tụ thì mưa gió phải đến ở thành phố Vinh cuối cùng cũng đến.

Chỉ là trận mưa gió này không nhắm vào Thẩm Thất mà nhắm vào Tư Y Cẩm.

Bởi vì Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đã xác định quan hệ yêu đương cho nên Thẩm Tứ căn bản không đi nữa!

Khi yêu say đắm thật sự không tách ra được!

Tin tức về tình yêu của hai người đã được đồn đại ra ngoài.

Thế là có một số người biết được Thẩm Tứ và Thi Y Nhiên yêu nhau.

Thế là mấy người biết được tin này đều ngồi không yên!

Người đầu tiên không ngồi yên được là nhà họ Mai!

Tại sao?

Vì Tư Nhiên chứ sao!

Nhà họ Mai một lòng một da muốn đưa Tư Nhiên trở về thừa kế gia sản, vốn dĩ chỉ có một mình Tư Nhiên, chỉ cần cho thêm chút áp lực là giải quyết được. Bây giờ có thêm Thẩm Tứ thì tăng thêm áp lực kiểu gì?

Nhà họ Mai làm sao gây áp lực được với nhà họ Thẩm?

Huống chi, Thẩm Tứ với Mai Tùng Lâm còn là bạn bè.

Thế là nhà họ Mai liền không vui.

Mai Linh cũng không vui.

Cô sợ nhất là Tư Y Cẩm yêu Thẩm Tứ, như vậy sẽ khiến cô có cảm giác thất bại rất lớn.

Nếu Thẩm Tứ chọn người khác, có lẽ Mai Linh sẽ không có dã tâm tranh cướp mãnh liệt như vậy.

Chính vì Tư Y Cẩm nên Mai Linh cực kỳ không hiểu điều kiện của cô tốt như vậy, tại sao Thẩm Tứ không chọn cô mà lại chọn Tư Y Cẩm lớn hơn anh hai tuổi, hơn nữa còn đang nuôi con!

Cho nên mấy người này hễ không vui là chuẩn bị đi tìm Thẩm Tứ nói rõ ràng về việc này.

Thẩm Tứ không định nói chuyện với họ, cho nên cứ chần chừ ai cũng không gặp!

Bây giờ anh chỉ muốn vun đắp tình cảm với Tư Y Cẩm còn những việc khác để sau hãy nói!

Nhưng có vài trường hợp Thẩm Tứ không thể trốn được.

Thế là những người khác nghe nói Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm cùng tổ chức một buổi tiệc họ liền lập tức hành động.

Thẩm Tứ cũng có ý định công khai chuyện tình cảm của mình trong buổi tiệc này cho nên anh trực tiếp đưa Tư Y Cẩm đến buổi tiệc.

Khi hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau trước mặt mọi người, những người ở bữa tiệc liền hiểu ra.

Mọi người đều là người trên thương trường, vì vậy rất biết cách ăn nói, cả đám người liền qua đó chúc mừng Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm.

Tư Y Cẩm đứng bên cạnh Thẩm Tứ, người không màng danh lợi như hoa cúc.

Bây giờ Tư Y Cẩm vừa là bạn gái của Thẩm Tứ cũng là giám đốc vận hành của s.a.

Vì vậy cô rất thong thả khéo léo chào hỏi với người khác.

Thẩm Tứ gặp ai cũng giới thiệu: “Đây là bạn gái tôi Tư Y Cẩm, giám đốc vận hành của s.a”

Khi Thẩm Tứ giới thiệu bản thân minh, Tư Y Cẩm sẽ nhiệt chào hỏi với đối phương.

Rất nhanh mọi người ở buổi tiệc đều trở nên nhiệt tình.

Chính vào lúc này có một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ vị trí cổng vào: “Tôi không đồng ý!”

Cả hiện trường lập tức xôn xao.

Tư Y Cẩm quay đầu lại nhìn thấy Mai Tùng Lâm hùng hổ đưa một đám người đi ngoài cổng vào trong,

Mai Linh ở bên cạnh Mai Tùng Lâm, đây không phải lần đầu cô đi dự tiệc cùng với ba, nhưng lại là lần đầu vì Thẩm Tứ mà cô xuất hiện ở đây với ba cô như thế này.

Ánh mắt Mai Tùng Lâm lập tức rơi trên người Tư Y Cẩm, đáy mắt ông giận dữ dường như muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này, muốn đốt người phụ nữ này đến tro cùng không còn.

Nếu không phải vì người phụ nữ này thì sao ông lại thảm hại như vậy?

Ông tuyệt đối không nên có bất cứ quan hệ nào với người phụ nữ này!

Hồng nhan họa thủy, quả nhiên là hồng nhan họa thủy!

Tư Y Cẩm bình tĩnh nhìn thẳng vào Mai Tùng Lâm, ánh mắt thẳng thắn ung dung, quyết không lùi bước sợ hãi!

Tư Y Cẩm này cây ngay không sợ chết đứng!

Cô không thẹn với lòng.

Thẩm Tứ cũng quay đầu nhìn Mai Tùng Lâm, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười.

Mai Tùng Lâm nhìn thấy Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm đều không nói gì, ông không nhịn được nói: “Tôi không đồng ý hai người yêu nhau!”

Thẩm Tứ ung dung nhìn Mai Tùng Lâm: “Sao? Anh dựa vào thân phận gì để nói câu này?”

Mai Tùng Lâm lập tức nghẹn lại, rất lâu mới trả lời: “Thẩm Tứ, tôi tưởng chúng ta là bạn bè.”

Thẩm Tứ gật đầu: “Quả thực chúng ta là bạn bè, nhưng là bạn bè thì có thể can thiệp vào chuyện tình cảm và cuộc sống của tôi sao?”

“Cậu biết rõ cô ta từng là người phụ nữ của tôi!” Mai Tùng Lâm buột miệng nói vì kích động: “Con trai của cô ta là người thừa kế của nhà họ Mai.”

Toàn hiện trường xôn xao.

Những người có mặt tại hiện trường tuy có không ít người biết quan hệ của Mai Tùng Lâm và Tư Y Cẩm nhưng họ biết không nhiều.

Thêm một điểm nữa Tư Y Cẩm chăm sóc bản thân rất tốt, rất ít người biết cô thực ra là bà mẹ đã có con.

Vì vậy khi nghe được tin này, toàn bộ mọi người đều quay đầu nhìn Tư Y Cẩm.

Những ánh mắt đó thăm dò có, khinh thường có, dửng dưng có, cười trên nỗi đau của người khác cũng có luôn.

Nếu không phải tố chất tâm lý của Tư Y Cẩm đủ mạnh mẽ thì khi phải chịu ánh mắt như vậy thiết nghĩ có lẽ cô ấy đã khốn đốn từ lâu rồi.

Tư Y Cẩm cứ đứng bất động ở chỗ cũ, không động đậy.

Thẩm Tứ đột nhiên vươn tay ra nắm lấy ngón tay của Tư Y Cẩm.