Ngồi vào trong xe, Thích Vi Vi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một câu cũng không nói.“Thích tiểu thư, hình như cô có thái độ thù địch đối với tôi?” Sở Thiên Lỗi phát hiện ra vẻ mặt không thân thiện của cô.
“Không thể nói là thái độ thù địch, chỉ là dường như chúng ta không có giaotình gì, nếu tôi đối với anh quá nhiệt tình, anh có thể cho rằng tôi có ý đồ nào khác với anh hay không?” Thích Vi Vi liếc anh một cái, vẻ mặt vẫn cách người ngàn dặm như trước.
“Ha ha.” Sở Thiên Lỗi nhịn không được mà nở nư cười: “Nói chuyện với cô thật hài hước, tôi cũng thật hy vọng, cô đối với tôi có ý đồ khác.”
“Hài hước ư? Đó là sự thật.” Thích Vi Vi nói xong cũng không hề nhìn anh, trong tiềm thức tự cảnhbáo chính mình, tốt nhất là nên cách xa người đàn ông này một chút.
Sở Thiên Lỗi nhìn cô, gật đầu hài lòng, có cá tính, chả trách Hạo Thiên lại coi trọng cô như vậy.
Sau mấy giờbị anh lôi kéo chạy qua chạy lại, cô nhìn chính mình trong gương, quảthật không thể tin được vào hai mắt của mình, đây là cô sao? Tóc dài đen bóng, đã được uốn xoăn bồng bềnh, và cả chiếc áo đầm dạ hội màu đen làm cho cái cổ trắng nõn thon dài của cô vô tình lộ hết ra ngoài, trên cánh tay thanh mảnh mịn màng còn bị anh bắt đeo thêm một chiếc vòng ngọc,sau khi được một chuyên gia có tay nghề cao trang điểm, ánh mắt của côcàng lớn hơn, sống mũi cũng cao hẳn lên, đôi môi càng gợi cảm hơn nữa,khuôn mặt xinh đẹp cũng nhỏ lại một chút…………….Tất cả đều tập trung lạimột chỗ, cô không biết nên dùng từ ngữ động lòng người gì để hình dung.
Đây là cô sao? Thật là cô sao? Lấy tay vuốt ve mặt mình, cô có xinh đẹp như vậy sao? Ngay cả chính cô cũng say mê nha.
“Cô rất đẹp.” Giờ phút này Sở Thiên Lỗi nhìn cô, thiệt tình khen ngợi, không nghĩ tới cô gái khô quắt mà mình từng biết, ăn mặc đẹp và trang điểm lên lạixinh đẹp lộng lẫy đến nỗi là cho người ta thảng thốt như vậy.
“Là công lao của chuyên gia trang điểm.” Được anh khen ngợi, làm cho cô đỏ mặt, có chút không tự nhiên, chuyện này đã chứng minh một thực tế, đó là người đẹp vì lụa.
Anh nhìn đồng hồ, gần đến bảy giờ, bữa tiệc cũng đã bắt đầu rồi.
“Chúng ta đi thôi.”
Uông HạoThiên đứng chờ ở trước cửa khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng, nhìnthấy cô từ trên xe bước xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đây là cô sao? Khác xa quá mức dự kiến của anh.
Thích Vi Vikhông có bỏ lỡ ánh mắt lóe lên tia sáng của anh, cô hối hận, cô khôngnên bộc lộ vẻ đẹp của mình ở trước mặt anh, có điều cô cũng chỉ là thânbất do kỷ, đây đều là yêu cầu của mấy tên họ Sở.
“Hạo Thiên, thế nào? Người tôi mang đến cậu có hài lòng không?” Sở Thiên Lỗi cười.
“Chuyện giao cho cậu làm có khi nào tôi không hài lòng đâu, chúng ta đi vào thôi.” Uông Hạo Thiên đi đến trước mặt cô, đưa cánh tay ra.
Thích Vi Vihiểu được ý tứ của anh, trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc, nhưng côcũng đặt tay vào tay anh, dù không muốn ăn thịt heo cũng phải ăn thịtheo (Chị này ví dụ vui thật ^^)
Cửa buổitiệc được mở ra, cô liền thấy bên trong có rất nhiều đàn ông cao thấpmập ốm, tuy rằng màu sắc quần áo đều không giống nhau, nhưng bọn họ cómột đặc điểm chung, đó là đều rất trẻ tuổi, phụ nữ thì khỏi phải nói, ai nấy cũng đều xinh đẹp, hai ba người đàn ông tụm lại thành một nhóm,trong tay cầm chén rượu, không ngừng nói chuyện với nhau, không biếttính chất của buổi tiệc này là như thế nào? Nhưng khi bản thân và anhtiến vào, vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Uông tổng, đã lâu không gặp, lại đổi bạn gái nữa à, không tồi nha, rất đẹp.” Vừa vào cửa, ánh mắt của một người đàn ông đã dán vào thân thể cô để đánh giá.
“Bạn gái của Uông tổng có người nào mà không xinh đẹp.” Lại thêm một người đàn ông đi tới.
“Quá khen, quá khen.” Uông Hạo Thiên mỉm cười xã giao.
“Uông tổng, chúng ta đến phía trước uống một ly.” Bọn họ bưng ly rượu mời.