Uông Hạo Thiên liếc nhìn cô một cái, đặt thức ăn khuya lên bàn: “Khi nào tôi trở về còn phải báo cáo với em sao?”
“Ai bảo anh báo cáo, tôi mới không muốn biết đâu, chỉ cần anh đừng có âm thầm lặng lẽ đứng ở sau lưng người ta là được rồi.” Thích Vi Vi vỗ ngực, bất mãn nói thầm, cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng không nghe được tiếng bước chân của anh.
“Em sợ cái gì? Chẳng lẽ em đã làm chuyện gì trái với lương tâm? Cho nên trong lòng hoảng sợ?” Uông Hạo Thiên nhìn cái kẹp tóc trên đầu cô, thấy chướng mắt vô cùng.
“Ai làm chuyện gì trái với lương tâm chứ? Anh cho rằng người nào cũng giống anh sao?” Thích Vi Vi tức giận nói, đứng dậy muốn chạy lên lầu………..
Uông Hạo Thiên nhanh tay lấy cái kẹp tóc trên đầu cô xuống “Mấy thứ rẻ tiền này ở đâu vậy?Sau này không được mang mấy thứ rẻ tiền này nữa.” Nói xong, tiện tay vứt sang một bên…….
“Anh dừng tay……..” Thích Vi Vi vươn tay tính chụp lấy, nhưng tiếc là đã chậm, trơ mắt nhìn nó bay giữa không trung, làm thành một bức tranh hình vòng cung, sau đó rơi trên mặt đất…………
“Bộp.” cái kẹp tóc bị phá hủy, hai trái tim vỡ nát, viên đá thủy tinh màu lam trên mặt cũng vỡ tan tành, trên mặt đất đều là…….
Cô đau lòngngồi xổm xuống, nhặt lên cái kẹp tóc đã vỡ vụn, nhìn vào hai trái timtan vỡ, hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt, đây là món quà anh Thiên Tứđã tặng cho cô, vậy mà cô đã để cho nó bị vỡ nát, liền phẫn nộ đứng dậy, lấy tay chỉ vào anh, quát: “Anh dựa vào cái gì mà ném đồ củatôi? Đồ vật rẻ tiền thì đã sao? Mang hay không mang đó là chuyện củatôi, không liên quan đến anh.”
Uông HạoThiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hàm chứa nước mắt phẫn nộ của cô, khôngnghĩ cô lại có phản ứng mạnh như vậy? Vẫn lạnh lùng nhìn cô, nói: “Đừng quên, bây giờ em là người phụ nữ của tôi, tôi nói không được mang là không được mang.”
“Đừng có lấy giao dịch đó ra uy hiếp tôi, cứ xem như tôi là người phụ nữ củaanh đi, vậy thì thế nào? Tôi yêu thích cái gì, đó là chuyện của tôi? Anh quản không được.” Thích Vi Vi hoàn toàn nổi điên lên, cầm cáikẹp tóc trong tay, nhìn anh hận đến nghiến răng nghiến lợi, không biếttại sao anh đáng ghét như vậy?
Nhìn thấy bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống anh của cô, Uông Hạo Thiên nhíu mày, côquan tâm cái kẹp tóc đó như vậy sao? Giọng nói lạnh như băng mang theobất mãn: “Ném nó xuống, nếu em thích, tôi mua cho em.”
“Anh mua cho tôi? Hừ!” Thích Vi Vi giận dữ cười to, nhưng đó là một nụ cười lạnh băng: “Anh có biết cái gì gọi là quý giá hay không? Có biết cái gì gọi là tâm ýhay không? Cho dù thứ anh mua có giá trị gấp ngàn vạn lần, thì ở tronglòng tôi nó không đáng giá một đồng, bởi vì tôi hoàn toàn không thíchnó, còn những thứ tưởng chừng như không đáng một đồng, nhưng ở tronglòng tôi nó vô cùng quý giá, bất cứ thứ gì cũng không thể so sánh được,đừng tưởng rằng món đồ nào cũng có thể dùng tiền để so sánh.”
Không đángmột đồng? Cô ấy khinh thường mình như vậy sao? Sắc mặt Uông Hạo Thiên từ âm trầm biến thành màu đen, cũng cười lạnh châm chọc cô: “Không thể dùng tiền để so sánh, tôi còn không biết có thứ gì không thể dùngtiền để so sánh? Vì tiền, không phải ngay cả bản thân cô, cô cũng bánsao? Ngay cả thân thể của chính mình cũng không quan tâm, như vậy ởtrong lòng của cô, còn có thứ gì được coi là quý giá? Tiền có thể muađược cô, thì còn có thứ gì không mua được?”
“Anh có thể mua được người của tôi, thân thể của tôi, nhưng anh vĩnh viễn cũng không mua được lòng của tôi, tình cảm của tôi.” Thích Vi Vi tức giận gào thét, hung hăng nhìn anh, nhưng sắc mặt lạivừa xanh vừa tím, bởi vì lời nói của anh, mỗi một câu đều giống như daonhọn đâm vào trong lòng của mình, làm cho cô đau đến toàn thân runrẩy………..
“Lòng của em? Tình cảm của em? Em nghĩ rằng tôi quan tâm sao? Em cho rằngtình cảm trong lòng có thể tẩy sạch được thân thể dơ bẩn sao? Em chorằng một người đàn ông có thể chấp nhận thân thể của người phụ nữ màmình yêu thương đã thuộc về người đàn ông khác sao? Tôi khuyên em, đừngnghĩ anh ta rất hoàn mỹ, sẵn đây cũng nói với em một câu, khi càng yêuđàn ông lại càng để ý.” Uông Hạo Thiên cười lạnh, không biết nên cười sự đơn thuần của cô, hay là cười vì sự ngu ngốc của cô.