Rầm, Thích Vi Vi lập tức cầm chén đặt thật mạnh trên bàn, thở phì phì trừng mắt nhìn anh, “Anh trêu chọc tôi.”
“Giờ cô mới biết sao? Thật sự là cô gái ngu ngốc, ha ha.” Cuối cùng Uông Hạo Thiên cũng nhịn không được mà cười to ra tiếng.
Sắc mặt Thích Vi Vi hết xanh rồi lại tím, bị anh chọc tức mà không có cách nào phản công nên mắng thầm: “Đê tiện, cười, cười chết anh đi.”
“Rốt cuộc cô đã biết thế nào gọi là tự làm tự chịu chưa?” Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ dáng thở phì phì của cô, tâm tình rất tốt, lại ra lệnh: “Đi làm thức ăn khác mang đến đây.”
“Không đi, anh phải hiểu cho rõ ràng, tôi không phải người hầu của anh, tôi mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Thích Vi Vi tức giận, không suy nghĩ liền cự tuyệt, anh ta dựa vào cái gì mà bắt cô phải làm này làm nọ, nói xong liền chạy lên lầu.
“Xem ra, ngày mai chắc phải tìm chị Hồng rồi, chị ta có lẽ nên trở về nhà nghỉ ngơi.” Uông Hạo Thiên ở phía sau, không nhanh không chậm mở miệng uy hiếp.
Lại uy hiếp cô, Thích Vi Vi phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, cắn răng mắng “Anh thật đê tiện, ngoại trừ uy hiếp tôi ra, anh có thể làm được gìnữa? Anh đường đường là một tổng tài, không sợ bị người ta chê cườisao?”
“Ai bảo uy hiếp cô hữu dụng làm chi, chẳng lẽ cô không có nghe nói qua câu, bất chấp thủ đoạn sao?” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, khóe môi anh nhếch lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
“Tên xấu xa.” Cô hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, không cam lòng tiến vào phòngbếp, muốn ăn phải không? Cô sẽ làm những thức ăn còn khó nuốt hơn vừarồi.
Ai ngờ, anh lại giống như nhìn thấu tâm tư của cô, cất giọng hô: “Tốt nhất cô nên làm cho đàng hoàng, nếu không, màn vừa rồi sẽ lại tái diễn nữa đó.”
“Anh…..đi chết đi.” Thích Vi Vi thật sự bị anh chọc đến tức điên lên, cô không hiểu tại sao anhta có thể dễ dàng khiêu khích lửa giận của mình như vậy, nhất định kiếptrước bọn họ là oan gia.
“Yên tâm, dù có chết, thì tôi cũng phải đợi cho đến khi thời hạn ba tháng kết thúc, ha ha.” Uông Hạo Thiên lại cười lớn, đã lâu rồi anh không cảm thấy vui vẻ như vậy.
Mười lăm phút sau.
Một lần nữa cô bưng mâm thức ăn đã nấu xong dùng sức đặt ở trước mặt anh “Làm xong rồi, thích ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi.” Tuy rằng mùi vị của mâm thức ăn này không phải quá ngon, nhưng cô không có bỏ nhiều gia vị vào đó, cô không muốn bản thân phải ăn một lần nữa,cũng không muốn cả đêm cứ phải đi nấu cơm cho anh ăn.
“Xem ra cũng không tệ.” Uông Hạo Thiên không nhiều lời, từ chiều cho tới giờ trong bụng anh chưa có gì cả.
Tại sao anhkhông nghẹn chết đi? Trong lòng Thích Vi Vi thầm nguyền rủa, nhìn đồnghồ trên tường, đã gần mười một giờ, cô phải đi ngủ sớm một chút, ngàymai còn phải đến trường và làm thêm nữa.
Tắm xong,thay vào cái áo ngủ kín mít rộng thùng thình, cô nhìn vào chiếc giườnglớn kia, ngủ chung với anh ta thật sự là không an toàn, suy nghĩ mộtchút, cô bước đến phòng khác, dù sao nơi này cũng còn rất nhiềuphòng…………..
Uông HạoThiên ăn xong, mới lên lầu, trở lại phòng thì thấy căn phòng trống trơn, cửa buồng tắm cũng mở ra, cô ấy đã đi chỗ nào? Lập tức liền hiểu được,nhất định là trốn tránh mình đây, cô thật là thú vị, có điều như vậy thì anh mới có thể cũng cảm thấy hứng thú………….
Thích Vi Vichọn căn phòng ở cách phòng anh rất xa, bước vào phòng liền khóa cửathật kỹ, lúc này mới yên tâm ngã lên giường, mệt mỏi quá ………..
Uông HạoThiên tắm xong, lần lượt đi qua các phòng, không thấy ai cả, đứng trướccăn phòng cuối cùng, anh vươn tay muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa bịkhóa trái bên trong “Bây giờ tôi đếm đến ba, nếu cô còn không chịu mở cửa, thì tôi sẽ đạp cửa xông vào.”
“Một.”
“Hai.”