Uông Hạo Thiên cùng Daisy trở lạiThượng Hải làm xong mọi thủ tục, anh bắt đầu tìm kiếm ThíchVi Vi nhưng mà biển người mênh mông, anh cũng không có một chútđầu mối.
Anh biết việc trước tiên mình phải làm là an bài tốt tất cả mọi chuyện trước khi Vi Vi quay về.
Mang theo lễ vật đi đến Thích gia, bàThích vừa mở cửa, nhìn thấy là anh, sắc mặt lập tức trở nênâm trầm: “Cậu tới đây làm gì?”
“Dì, dì để cho cháu vào trước, cháu có chuyện muốn nói với dì.” Uông Hạo Thiên nhìn bà, thật rarất tức giận bởi vì bà ép Vi Vi phá bỏ đứa con của mình,nhưng mà dù sao bà cũng là mẹ của Vi Vi cho nên anh không thểbất kính với bà.
“Tôi không có chuyện gì để nói vớicậu. Cậu đi đi.” Bà Thích nhìn thấy chàng trai này liền hậnmuốn chết. Nếu không phải vì cậu ta, Vi Vi cũng sẽ không bỏ đi,nói xong định đóng cửa lại.
Uông Hạo Thiên lập tức ngăn cản bà: “Dì, vì Vi Vi, vì đứa bé, cháu phải nói chuyện với dì.”
“Cậu biết Vi Vi mang thai?” Bà Thíchnhìn anh, đột nhiên túm lấy anh nói: “Cậu đem Vi Vi giấu đi đâu?Cậu là đồ đàn ông đê tiện, đã có vợ rồi lại còn làm hại ViVi của tôi. Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Dì, dì bình tĩnh một chút. Cháukhông biết Vi Vi ở đâu, cho nên cháu mới đến tìm dì, cháu đếnlà để nói cho dì biết cháu sẽ cho Vi Vi một sự công bằng. Cháuđã ly hôn, đợi cô ấy trở về cháu sẽ cưới cô ấy.” Uông Hạo Thiên lớn tiếng nói.
“Cậu muốn lừa ai chứ, đàn ông cácngười chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt.” Từ trong lòng BàThích đã không có hảo cảm đối với anh, cho nên lời anh nói một câu cũng không tin.
“Dì, cháu đã giải thích, về phầndì có tin hay không chờ Vi Vi trở về thì sẽ rõ. Nếu cháu chỉlà lời ngon tiếng ngọt cháu cũng sẽ không đến để giải thích.Cháu thật sự yêu Vi Vi, có rất nhiều chuyện sau này dì sẽhiểu, hiện tại cháu chỉ hi vọng sau khi Vi Vi trở về dì khôngcần ép cô ấy, không cần ngăn cản cô ấy gả cho cháu. Cháu sẽmang lại hạnh phúc cho cô ấy.” Uông Hạo Thiên thành khẩn nói.
“Nếu cậu có thể cho con bé hạnhphúc thì đã làm từ lâu. Bây giờ cậu không cần nói gì cả, tôi sẽ không tin.” Bà Thích đối với lời cam đoan của anh hoàn toàn khôngđể vào tai.
Uông Hạo Thiên có chút nổi giận, anhcòn chưa từng hạ thấp bản thân như vậy bao giờ, nhưng mà biếtngười trước mặt không thể đắc tội nếu không hậu hoạ vô cùng,đành phải rời đi trước, chờ Vi Vi trở về rồi nói sau.
Chờ sau khi anh rời đi, lúc này bàThích mới dựa vào trên cửa. Vi Vi, con ở đâu? Đã mười ngàyrồi, mười ngày không có tin tức của cô, vì sao cô lại không gọi điện thoại? Cô không biết bà rất lo lắng hay sao.
Văn phòng.
“Thiên Lỗi, chuyện công ty giao chocậu. Tôi muốn đi tìm cô ấy, không có tin tức gì của cô ấy tôithấy lo lắng quá.” Uông Hạo Thiên nói.
“Thế nhưng cậu đi đâu mà tìm, ítnhất cũng phải có một phương hướng chứ. Hạo Thiên, tôi khuyêncậu đừng vội, quan tâm quá sẽ bị loạn. Có lẽ để cho cô ấy đira ngoài một lúc cũng tốt, tất cả mọi người cùng bình tĩnhmột chút, đợi cô ấy trở lại. Dù sao vấn đề được giải quyếtdễ dàng không phải càng tốt sao?” Sở Thiên Lỗi nói.
“Nhưng mà nghĩ đến cô ấy một mình ởbên ngoài, lại còn mang thai, tôi sẽ rất lo lắng.” Trái tim UôngHạo Thiên trước sau vẫn treo ở nơi này.
“Vậy thì cậu nhắn tin cho cô ấy, tuyrằng bây giờ cô ấy không bật máy nhưng mà cuối cùng cô ấy sẽbật máy để gọi điện cho mẹ hoặc bạn bè của cô ấy.” Sở ThiênLỗi nói, cô ấy không có khả năng sẽ mãi tắt máy.
“Nhắn tin?” Uông Hạo Thiên ngây ra mộtlúc, đó là một ý không tồi, nói là làm, anh lập tức lấy điện thoại di động ra.
Mà vào lúc này, Thích Vi Vi đang ởtrong khách sạn chơi cùng Tiểu Minh, kể chuyện cổ tích cho bénghe, dỗ bé uống thuốc, chăm sóc bé.
“Bởi vì chú thỏ quá kiêu ngạo chonên chú rùa thắng.” Thích Vi Vi vừa nói xong, cửa liền mở ra,vẻ mặt Cao Vĩ mệt mỏi, thất vọng đi vào.
“Ba ba, có phải lại không tìm thấy mẹ không?” Tiểu Minh hỏi, giống như đã trở thành thói quen.
“Đúng vậy, có điều, chỉ cần chúngta quyết tâm chúng ta sẽ tìm được mẹ con. Nơi này không tìm được chúng ta liền đổi chỗ khác, chờ con khỏe lại chúng ta sẽ lập tức đi.” Cao Vĩ sờ sờ đầu của bé.
“Thế nhưng chúng ta đã đi lâu lắm rồi vẫn không tìm được mẹ, con muốn đi nhà trẻ, con muốn gặp thầy cô giáo cùng với các bạn.” Tiểu Minh cúi đầu nói.
“Thật xin lỗi, là ba ba không tốt.” Cao Vĩ lập tức ôm bé vào trong ngực.
Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ củabọn họ rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi: “Anh Cao, tôi khôngbiết mẹ của Tiểu Minh vì sao lại bỏ đi nhưng mà anh không nênmang theo Tiểu Minh đi khắp nơi tìm kiếm như vậy. Anh không biếtlàm như vậy đối với Tiểu Minh rất không tốt sao? Bé còn nhỏnhư vậy, sức khỏe cũng không chịu đựng nổi, huống chi bé hẳn là nên đến trường, chuyện của người lớn không nên liên lụy đếntrẻ con.”
“Tôi cũng không muốn làm như vậy,nhưng mà tôi không còn cách nào khác.” Cao Vĩ ôm lấy bé, vẻmặt thống khổ, anh muốn dùng con trai để làm cảm động trái tim vợ mình.
“Nếu anh không để ý có thể nói chotôi nghe một chút không? Có lẽ tôi có thể cho anh một vài ýkiến.” Thích Vi Vi nói, cô không phải muốn can thiệp vào chuyệnriêng tư của anh, chỉ là không muốn nhìn thấy bọn họ cực khổvô mục đích như vậy.
Cao Vĩ trầm mặc một lát, thật sâuthở dài: “Tôi không biết nên nói như thế nào, chuyện này giốngnhư một tảng đá đặt ở trong lòng của tôi khiến cho tôi khó cóthể mở miệng.”
“Khó có thể mở miệng?” Thích Vi Vithấy anh dùng từ ngữ nặng nề như vậy, nhất định là chuyện rấtnghiêm trọng, lập tức nói: “Là tôi đường đột, không nên hỏianh.”
“Không sao.” Anh lắc đầu: “Tôi cũngkhông có chỗ để kể ra, cùng là người bạn bèo nước gặp nhaunói ra có lẽ có thể giảm bớt áp lực trong lòng tôi.” Nói xong anh buông Tiểu Minh ở trong lòng ra: “Con sang bên kia xem ti vinhé, ba muốn nói chuyện với dì.”
Tiểu Minh hoạt bát chạy đến ghế bên kia xem phim hoạt hình.
Thích Vi Vi ngồi ở nơi đó nhìn anh, không biết anh sẽ kể cho mình nghe một câu chuyện như thế nào.
“Tôi là một kỹ sư cấp cao của một công ty ở Thượng Hải.” Cao Vĩ chậm rãi mở miệng.
Cô kinh ngạc, anh cũng đến từ Thượng Hải nhưng mà cô cũng không nhận ra đồng hương.
“Công việc của tôi cùng với thu nhậpđều rất tốt, tôi còn có một gia đình hạnh phúc. Vợ tôi làmột cô giáo mầm non, cô ấy rất hiền lành cũng rất dịu dàng,trông nom việc nhà hết sức gọn gàng ngăn nắp, chúng tôi cũngrất ân ái, cho nên người quen của chúng tôi đều rất hâm mộ.Nhưng mà tôi không nghĩ đến tất cả chuyện này sẽ bị phá vỡ.Nửa năm trước, có một lần cô ấy tham gia tụ họp cùng đồngnghiệp xong rất khuya mới trở về, tôi nhìn thấy cô ấy lúc trởvề hết sức chật vật, quần áo trên người đều rách, tay cònchảy máu, sắc mặt lại càng khó coi. Tôi hoảng sợ vội vànghỏi cô ấy làm sao, cô ấy nói ở bên ngoài bị ngã rất đau, vẫncòn tủi thân khóc, lòng tôi rất đau liền nhanh chóng hỏi cô ấycó muốn đến bệnh viện xem không, cô ấy nói không cần, chỉ muốnđi tắm rửa nghỉ ngơi một chút.”
Thích Vi Vi nhíu mày, vợ anh ta xảy ra chuyện gì? Đánh nhau với đồng nghiệp sao? Không có khả năng.
“Nhìn thấy thân thể cô ấy không bịthương, tôi cũng không để ý chuyện này nữa. Nhưng mà từ đó vềsau tôi lại phát hiện trên mặt của cô ấy rất ít khi tươi cười,thường xuyên thất thần còn trở nên có chút nhút nhát. Buổitối ngủ đều cuộn tròn vào trong ngực của tôi, thời điểm tôimuốn cùng cô ấy gần gũi cô ấy đều có chút hoảng sợ, theo bảnnăng muốn tránh né tôi. Tôi hỏi cô ấy làm sao, cô ấy nói khôngcó việc gì, tôi cũng sơ suất bởi vì tôi tin tưởng nếu thật sự có việc gì cô ấy nhất định sẽ nói với tôi. Cứ như vậy trảiqua hai tháng.”
“Có một ngày, tôi đi làm về nhìnthấy sắc mặt cô ấy trắng bệch không có một tia huyết sắc,tiếng tôi mở cửa cũng dọa đến cô ấy. Tôi hỏi cô ấy làm sao, cô ấy vẫn nói không có việc gì như trước, nhưng mà tôi nhìn ra cô ấy có việc, có điều cô ấy không nói tôi cũng không ép hỏi.Sau đó cô ấy nói cô ấy không thoải mái, tôi bảo cô ấy nghỉphép, thế nhưng mấy ngày kế tiếp cô ấy vẫn đều thần hồn nátthần tính, có tiếng điện thoại, tiếng đập cửa cô ấy đều chạy đến cướp lấy, sợ tôi sẽ tiếp. Cô ấy rất khác thường rốtcuộc khiến cho tôi chú ý đến, lúc ấy tôi còn đoán có phải côấy có người đàn ông khác ở bên ngoài không, cho nên tôi quyếtđịnh lặng lẽ theo dõi cô ấy.” Trên mặt của anh lộ ra biểu tình hối hận.
Thích Vi Vi nghe mà mơ hồ, rốt cuộcvợ của anh ta xảy ra chuyện gì? Nhưng mà khẳng định không phảilà ngoại tình.
“Tôi vô cùng hi vọng tôi chưa từng theo dõi cô ấy, vĩnh viễn không biết chuyện này, nhưng mà trên đờikhông có hối hận. Tôi theo dõi cô ấy hai ngày không phát hiện ra cô ấy cùng người đàn ông khác gặp nhau, lại phát hiện cô ấyđi đến đồn cảnh sát, tôi thấy rất kỳ quái nên chờ sau khi côấy rời đi tôi liền đi vào. Chính vì lần đi vào này khiến tôicùng cô ấy bị đẩy đến vực sâu thống khổ.” Anh dùng tay chà xát mặt.
Thích Vi Vi nhận ra anh thật sự rất thống khổ, thật rối rắm, không khỏi hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Hồi lâu Cao Vĩ mới lên tiếng: “Đồncảnh sát bắt được một tên tội phạm cưỡng hiếp, cướp bóc,giết người đã gây án rất nhiều. Hắn đã giết chết hai ngườiphụ nữ, đâm bị thương ba người, theo lời khai của hắn, hắn gâyán nhiều nhưng duy nhất có một người không phản kháng chính là vợ của tôi, nên khiến cho hắn có ấn tượng rất sâu cũng nhớkỹ tên của cô ấy. Bởi vì lúc ấy hắn cướp đi trong ví cóchứng minh thư của cô ấy, cho nên cảnh sát mới tìm được cô ấyđi làm chứng. Thế tôi mới biết được nguyên nhân vì sao vào buổi tối hai tháng trước cô ấy lại chật vật như vậy, thì ra …” Anhkhông nói nổi lên lời.
Thích Vi Vi cũng hoàn toàn hiểu được rồi, thì ra cô ấy gặp phải tên lưu manh: “Thế nhưng vì sao côấy lại phải bỏ đi? Chẳng lẽ là sau khi anh biết không thể thathứ cho cô ấy sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, tôi không thể tha thứ chocô ấy, tôi càng hận cô ấy không phản kháng, vì sao cô ấy khôngphản kháng? Vì sao để yên cho kẻ khác làm nhục? Nghĩ tớinhững điều này trong lòng tôi cảm thấy ghê tởm giống như ănphải con ruồi vậy. Tôi bắt đầu không có cách nào đối mặt vớicô ấy, nhìn thấy cô ấy tôi liền nhớ lại tình cảnh cô ấy trở về đêm đó, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Cũng không khỏi tứcgiận với cô ấy nhưng mà cô ấy vẫn chịu đựng, thật cẩn thậnchăm sóc tôi, lấy lòng tôi, giống như là đang chuộc tội, nhưngmà cô ấy hoàn toàn không biết tôi cái gì cũng biết hết.”
Nghe đến đó Thích Vi Vi đột nhiênkhông biết nên nói cái gì. Anh nói rất đúng, vì sao cô ấy không phản kháng? Vì sao lại buông xuôi? Hay là tình huống lúc đó cô ấy không thể phản kháng?
“Tôi càng ngày càng không thể chấpnhận cô ấy, mỗi một lần nhìn thấy cô ấy tôi đều nhớ đến cáibuổi tối dơ bẩn kia. Tôi càng hận vì sao cô ấy không phảnkháng? Nếu cô ấy phản kháng có lẽ kết quả sẽ không giống nhưvậy. Tôi đem việc này đặt ở trong lòng, không thể nói vớingười khác bởi vì đây là sự sỉ nhục của đàn ông. Mỗi mộtlần cô ấy đến gần tôi, tôi đều chán ghét đẩy cô ấy ra, cô ấynhận ra, cô ấy rất đau lòng hỏi tôi vì sao, lời nói đến bênmiệng rồi tôi lại không nói nên lời, chỉ nói là phiền. Rốtcuộc có một lần, sau khi say rượu tôi về nhà, tôi nổi giận,nhìn cô ấy, khuôn mặt kia đã từng là khuôn mặt thuần khiếtnhất, tôi điên cuồng xô cô ấy loạng choạng, chất vấn cô ấy vìsao cô ấy không phản kháng. Cô ấy kinh hoảng, cuối cùng cô ấy cũnghiểu được vì sao mấy ngày nay tôi không khỏi xa lánh, không khỏi tức giận. Nhìn thấy cô ấy rơi lệ liên tục tôi không phải đau lòng mà là ghê tởm bèn lớn tiếng quát bảo cô ấy cút đi.
Ngày hôm sau khi tôi mơ mơ màng màngtỉnh lại, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lại thấy cô ấy cườichuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi nghĩ là tối hôm qua chỉ là mộtgiấc mộng của tôi, cho nên tôi cũng không nhắc tới. Nói thật cô ấy là một người vợ không thể chê vào đâu được, tôi vẫn không muốn rời xa cô ấy, tôi thật sự yêu cô ấy.
Cứ như vậy cho đến một ngày khi tôitan sở về đến nhà thấy trong nhà vắng vẻ, đã dọn dẹp khôngnhiễm một hạt bụi, trong phòng không có bóng dáng của cô ấychỉ có một cái USB đặt ở trên bàn, tôi chưa thấy qua cái USBkia bèn mở máy tính cắm vào.
Tài liệu không có tên, tôi kích chuột vào.”
Thích Vi Vi biết cô ấy nhất định làvì tuyệt vọng nên bỏ nhà đi, nhưng mà mình cũng muốn biết vìsao cô ấy lại không phản kháng, thông thường dưới tình huốngnày, mọi người bình thường sẽ phản kháng.
“Chồng yêu, em ngậm nước mắt viếtphong thư này cho anh. Năm tháng nay mỗi ngày em đều ăn không ngonngủ không yên, trong lòng sợ hãi anh sẽ biết. Thì ra anh sớm đã biết, em giấu diếm cũng không có ích nữa, rốt cuộc em cũnghiểu được vì sao anh lại đối xử với em như vậy, em không tráchanh, em hiểu anh …
Vào buổi tối năm tháng trước, sau khi em cùng đồng nghiệp chia tay liền bắt xe về nhà, bởi vì uốngrượu lên dạ dày có chút khó chịu, khi chỉ còn cách nhà cómột con đường em thật sự không nhịn được nữa liền bảo lái xedừng xe thanh toán tiền để cho anh ta đi rồi chạy đến ven đườngnôn ra. Em nghĩ nôn xong sau đó đi về nhà lại thật không ngờ ởchỗ tối có một bàn tay đen vươn về phía em.
Hắn ta lấy tay bóp cổ em, dùng daochỉa vào bụng em, nói em không được cử động, giây phút này em hoàn toàn tỉnh rượu, đành phải theo hắn đi đến chỗ tối bên cạnh,cũng muốn tìm cơ hội để trốn thoát. Hắn bảo em cởi quần áora, em từ từ cởi, muốn tìm cơ hội kết quả lại bị hắn biếtđược, dao nhọn của hắn cắt vào tay em, uy hiếp em, nói nếu muốn sống phải nghe theo lời hắn nếu không hắn sẽ giết em. Hắn cònnói hắn đã giết một người, dù sao một người cũng chết, haingười cũng chết, hắn không sợ gánh thêm một cái mạng. Em lạisợ hãi, một khắc này trong đầu của em đột nhiên hiện ra hìnhảnh của anh và con trai của chúng ta, nếu em chết đi thì conchúng ta phải làm sao đây, em không thể để cho con mình không cómẹ, cho nên em từ bỏ giãy dụa.
Khi hắn tiến vào, khoảnh khắc này emthật sự cảm thấy cực kỳ dơ bẩn, em cắn răng buộc mình nhắmmắt thừa nhận giây phút này. Em đã nghĩ qua cái chết nhưng mànếu chết em sẽ không thấy được con của mình cùng người chồngyêu thương của mình, rốt cuộc em vẫn là chịu đựng.
Về đến nhà em nói dối với anh, nhưng mà em cảm thấy mình thật có lỗi với anh, phản bội anh. Emkhông có cách nào làm cho hình ảnh kia biến mất ở trong đầu,mỗi một đêm sau khi anh ngủ say em đều một mình trộm khóc, maymắn anh cái giì cũng không biết. Vẫn như trước quan tâm em, yêuem.
Một tháng đã qua, hai tháng đã qua,trái tim em rốt cuộc cũng bình phục lại, muốn quên đi chuyệnnày, không muốn làm cho nó ảnh hưởng đến cuộc sóng của chúngta, nhưng thật không ngờ một cuộc điện thoại lại phá tan tấtcả mọi chuyện.
Ngày đó, khi em đang làm việc độtnhiên có người ở đồn cảnh sát đến tìm em, nói là muốn emgiúp họ phá án. Lúc ấy trong lòng em liền trở nên hoảng sợ,khi em đi vào nhìn thấy chứng minh thư đã mất từ hai thángtrước, em đã hiểu rõ, thiếu chút nữa ngất xỉu. Có điều maymắn chính là ác giả ác báo, hắn rốt cuộc bị trừng phạt,nhưng mà cái ác mộng kia giống như lại quay lại một lần nữa ở trong đầu em, trở nên rõ ràng. Không hiểu tại sao em cảm thấysợ hãi, sợ anh sẽ biết, sợ mọi người sẽ biết. Hơn thế nữa,em đồng thời phát hiện ra anh hay tức giận với em.
Rốt cuộc sau khi anh uống say anh bộcphát ra, cuối cùng em cũng hiểu rõ thì ra anh đã biết, chuyệngì anh cũng biết. Anh chỉ là đè nén ở trong lòng, không thể tiêu tan, không thể nói với ai, người vợ của anh từng thuần khiếtnhư vậy, giờ phút này dơ bẩn biết bao nhiêu, lòng tự ái của anhkhiến cho anh không thể chấp nhận em…….
Anh chất vấn em vì sao không phảnkháng, em chỉ có một câu, bởi vì em sợ chết, em sợ không thấyđược anh cùng con nữa. Chẳng lẽ em chết đi thật sự sẽ khiếncho anh cảm thấy có được tôn nghiêm, có được mặt mũi sao.
Ông xã, em phải đi, em đi để từ từ suynghĩ xem có phải em đã thật sự làm sai rồi không? Đơn ly hôn anh cóthể kí trước chờ em quay về.”
“Cô Thích, cô có thể hiểu được không? Là trong sạch quan trọng hay là mạng sống quan trọng? Nếu nhưlà cô, cô sẽ lựa chọn như thế nào?” Cao Vĩ nhìn cô hỏi.
“Tôi không biết, đối với phụ nữ mànói trong sạch rất quan trọng, nhưng mà mạng sống cũng rất quan trọng.” Thích Vi Vi không thể cho anh đáp án. Chuyện này côcũng không tưởng tượng được, nếu như mình gặp chuyện này mìnhnên làm cái gì. Là bảo trọng mạng sống hay là liều chết ômlấy trong sạch, cô không thể cho mình đáp án.
“Cô không biết nhưng mà tôi biết.” Cao Vĩ đột nhiên nói.
Thích Vi Vi nhìn anh: “Vậy anh nói cái gì quan trọng nhất?”
“Chuyện này còn phải nói sao, cócái gì quan trọng hơn so với mạng sống.” Ngữ khí của anh khôngcó chút chần chờ nào, nhìn thấy trong ánh mắt của cô có sựkhó hiểu, lúc này mới nói thêm: “Sau khi vợ tôi rời đi, tôi vốn tưởng rằng tôi sẽ rất nhẹ nhàng nhưng mà tôi đã sai. Nhữngngày không có cô ấy, tôi sống một cuộc sống rối tinh rối mù,không ai chuẩn bị quần áo cho tôi, không ai chuẩn bị bữa sángcho tôi, không ai bắt tôi tắm rửa, không ai giúp tôi dọn dẹpphòng, càng không có ai lắng nghe tôi nói về phiền não côngviệc, cũng không có ai đưa ra ý kiến cho tôi. Càng không có ngườitrò chuyện với tôi, không có ai yêu tôi, không có ai yêu con, khôngcó ai cùng tôi chia sẻ sự vui sướng, không có ai cùng tôi chiasẻ sự khổ sở. Lúc này tôi mới nhận ra cô ấy là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Cũng đột nhiên tỉnh ngộ lại, nếu như lúc trước cô ấy mà phản kháng, nếu mạng sống của cô ấy kếtthúc, vậy tôi cùng với con trai phải làm sao đây. Tôi lập tứctrở nên rất sợ hãi.”