Daisy đi vào khách sạn, nhìn thấy trong phòng khắp nơi đềulà hoa hồng, cùng với bong bóng đủ màu, còn có chữ Hỷ đỏ thẫm trên giường thìvui sướng không nói nên lời. Không thể tin được, cuối cùng cô cũng đợi đượcngày gả cho anh Hạo Thiên. Cô muốn trải qua ngày hôm nay thật lãng mạn, do vậymang chiếc áo ngủ gợi cảm chuẩn bị đã lâu đi vào phòng tắm.
Nghe theo chú Mạch Lâm dặn dò, Hạo Thiên trở lại căn phòng Tổngthống xa hoa. Nhìn thấy trong buồng dán chữ Hỷ chói mắt, trong đầu anh hiện lênđều là hình ảnh của cô, không biết cô hiện tại ra sao?!
Daisy ra khỏi phòng tắm nhìn thấy anh đứng đó thì vui mừngkinh ngạc, mang theo vài phần mong đợi, lại có chút ngượng ngùng: “Anh HạoThiên, àh không, ông xã, anh đã trở về! Có muốn em chuẩn bị nước tắm không?”
Uông Hạo Thiên trông thấy cô mặc áo ngủ trong suốt đỏ như lửa,cổ áo khoét sâu lộ ra cặp nhũ hoa trần trụi trắng ngần. Cơ thể cô thực sự rất đẹp,nước da so với người phương Đông lại càng trắng như tuyết, ánh mắt câu hồn khiếncho người khác máu huyết sục sôi. Có lẽ vì rượu nên ánh mắt anh đã có phần mêly, tuy nhiên trước một giai nhân như vậy nếu không có phản ứng thì khẳng địnhanh không còn là đàn ông nữa mà đã biến thành thái giám mất rồi. Thế nhưng, lýtrí tỉnh táo của anh lại nói với anh rằng, cô không phải một người vợ bình thường,anh không yêu cô, nên càng không được tổn thương cô. Anh nhất định phải nói rõràng với cô.
“Lại đây, em ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói.” Anh ra hiệucô ngồi xuống rồi tự mình ngồi đối diện trước mặt cô.
Daisy ngồi xuống nhưng lại ôm lấy cánh tay anh: “Ông xã, anhnói đi, em nghe!”
“Daisy, sau này đừng gọi anh như vậy, cứ gọi anh là anh HạoThiên đi. Còn nữa, anh hy vọng em hiểu được hiện tại anh và em kết hôn là đểcho chú Mạch Lâm yên lòng. Em biết người anh yêu là Vi Vi, cho nên anh hy vọngem cùng anh diễn vở kịch này cho tốt.” Uông Hạo Thiên tự mình rút cánh tay ra,thực sự rất nghiêm túc cùng cô bàn bạc.
“Không! Em không muốn diễn trò!” Daisy đột nhiên kích động:“Em đã gả cho anh, em là vợ của anh. Em nói rồi, em sẽ không để bụng quan hệ củaanh và cô ấy.”
“Daisy! Em bình tĩnh! Em không để ý nhưng mà anh để ý, Vi Viđể ý. Hơn nữa, như vậy đối với em là không công bằng.” Hạo Thiên nhìn cô chằmchằm, lớn tiếng nói.
“Em không cần công bằng, em cũng không muốn quản. Bây giờ emchỉ biết em là vợ của anh, em muốn ở cùng một chỗ với anh, đêm nay là đêm tânhôn của chúng ta.” Daisy nói xong lấy tay kéo dây áo ngủ xuống…
“Daisy! Không thể như vậy!” Uông Hạo Thiên lập tức bắt lấytay cô.
“Anh Hạo Thiên, em nhất định phải trở thành người phụ nữ củaanh.” Daisy đưa mắt đánh giá anh. Cơ hội này cô đã đợi rất lâu, sẽ không bỏqua.
“Daisy, đừng như vậy, sau này em sẽ hối hận.”
“Sau này có hối hận hay không em không biết, nhưng mà hiện tạiem sẽ không hối hận. Em thực sự hiểu rõ em muốn anh!”
“Daisy, em đừng ép anh!” Uông Hạo Thiên tức giận quát, saocô lại cố chấp như vậy.
“Em không ép anh, em chỉ muốn trở thành người phụ nữ củaanh…” Daisy vẫn chưa nói xong thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Daisy nhìn thoáng qua anh rồi xoay người nghe điện thoại. Vừacầm lấy điện thoại thì nghe được bên trong là tiếng lo lắng của mẹ: “Daisy, HạoThiên, các con mau trở về! Chú Mạch Lâm ngất rồi!”
“Cái gì??! Ba ngất rồi??!” Daisy hoảng hốt, điện thoại từtrong tay rớt xuống.
Uông Hạo Thiên cũng sửng sốt cầm điện thoại nói với mẹ: “Mẹ,chúng con lập tức tới ngay!” Vừa dứt lời thì nhìn thấy Daisy xoay người hướngra ngoài chạy đi, vội vàng giữ chặt cánh tay cô: “Em còn chưa thay quần áo!”
“A.” cô lúc này mới phản ứng lại, bất chấp tất cả, trước mặtanh nhanh chóng thay quần áo.
************
“Mẹ! Thế nào rồi? Ba con thế nào rồi?” Daisy vừa vào cửa liềnvội vàng hỏi.
“Daisy, con đừng vội, bác sỹ đang khám.” Bà Uông cầm tay côan ủi nói: “Vị bác sĩ đó chúng ta mời từ Mỹ về.”
Uông Hạo Thiên ở một bên dùng ánh mắt hỏi ông Uông, ông Uônglắc đầu ý bảo không tốt lắm.
Bác sĩ từ trên lầu đi xuống, không đợi bọn họ hỏi liền mở miệng,thận trọng nói: “Ông Lâm bệnh tình không tốt lắm, đáng lẽ không nên tới đây, bởivì ông ấy nhiều lần yêu cầu về đây, lúc này tốt nhất là ngay lập tức quay về Mỹ.”
“Quay về Mỹ? Được.” Uông Hạo Thiên lập tức bố trí máy bayriêng, ông Uông liền dặn dò cấp dưới.
“Được, lần này ta đi.” Ông gật gật đầu.
“Tôi đây. Ba tôi hiện tại thật ra là có chuyện gì vậy?” Daisycấp bách khóc.
“Cô Daisy, bệnh của ông Mạch Lâm tôi cũng không muốn giấu diếm,chỉ là thời gian cấp bách, quay về Mỹ tôi sẽ tận lực chữa trị.” Bác sĩ nói.
“Ba ơi!” Daisy khóc, ngã nhào vào trong lòng bà Uông.
Bà Uông lập tức ôm cô, phân phó người làm: “Các người nhanhnhanh thu xếp hành lý cho chúng ta cùng nhau trở về!”
“Vâng, bà chủ!” Người hầu lập tức lên lầu.
*************
Thích Vi Vi ủ rủ ngồi trước bàn. Sáng sớm nhận được điện thoạicủa anh nói là chú Mạch Lâm đột nhiên ngất xỉu, lập tức phải trở về Mỹ, trên đườngra phi trường thì điện thoại cho cô.
Ngày tháng trôi qua, lòng của cô gần như đã bình yên rất nhiều.Cô đã có thể thản nhiên đối mặt với anh Thiên Tứ. Daisy một mực ở lại Mỹ đểchăm sóc ba, cho rằng có cô, ba sẽ có thể kéo dài cuộc sống. Do vậy, Uông HạoThiên thường xuyên đi đi về về giữa Mỹ và Thượng Hải, mỗi một lần đi về bọn họđều gặp mặt nhau. Thời gian đầu thực sự rất kích động, thế nhưng ngày tháng dàiquá, cô có chút mệt mỏi, cũng có chút chán ghét cuộc sống như thế này.
Bệnh của mẹ rất tốt. Bà cùng ba ngẫu nhiên gặp lại vài lần,thế nhưng cảm giác trước đây hoàn toàn không còn nữa. Tất cả tâm trí của cô đềudồn ở việc học hành. Tiếu Tiếu cùng Lý Tường vẫn lúc gần lúc xa, vì trong lòngTiếu Tiếu vẫn còn vướng mắc. Cứ như vậy, nhoáng một cái hai năm đã trôi qua.
“Vy Vy, chúc mừng em tốt nghiệp!” Hoàng Thiên Tứ đưa cho cômột bó hoa tươi.
“Thiên Tứ, cảm ơn anh!” Cô ôm anh.
“Đi! Hôm nay anh sẽ mời em! Chúng ta đi chúc mừng một chút!”Thiên Tứ vừa cười vừa nói. Hai năm nay anh rất ít đả động đến vấn đề tình cảm,bởi vì anh muốn cô có thời gian để tự mình lựa chọn.
“Vậy em sẽ không khách sáo!” Thích Vi Vi khẽ mỉm cười, từnay về sau cô sẽ bắt đầu làm lại cuộc đời.
Về đến nhà cũng là lúc cô nhận được điện thoại của Uông HạoThiên: “Vi Vi, chúc mừng em tốt nghiệp!”
“Cảm ơn!” Trên mặt cô có chút mất mát, vì cô nghĩ rằng hômnay anh sẽ trở về, anh đã nói như vậy.
“Đáng lẽ anh đã trở về, thế nhưng chú Mạch Lâm hôm qua đãqua đời.” Anh giọng điệu có chút nặng nề giải thích.
“Đã qua đời?!” Trong lúc này Thích Vi Vi đột nhiên không biếtnên nói gì.
“Vi Vi, mấy ngày nay anh bộn bề công việc, sẽ không có thờigian gọi điện cho em. Khoảng chừng nữa tháng mới có thể trở về.” Anh nói thêm.
“Em biết rồi. Anh an ủi Daisy cho tốt. Cô ấy nhất định rấtđau lòng.” Cô nói.
“Anh sẽ làm. Còn nữa, em không cần tìm việc. Anh đã dặnThiên Lỗi trực tiếp sắp xếp em vào công ty.” Anh đã sớm an bài tốt tất cả mọithứ.
“Em còn chưa định đi làm. Em trước hết chờ anh trở về, làmtiệc chia tay bạn bè đã.” Vi Vi nói, cô không muốn vào làm trong công ty anh.
“Được, vậy là tốt rồi. Em nghĩ ngơi vài ngày, mời bạn bè làmtiệc chia tay nhé!” Uông Hạo Thiên gật gật đầu nói.
Bà Thích đem đĩa trái cây đặt trước mặt cô, ngồi xuống. “ViVi, sáng nay ba con gọi điện đến đây, nói nếu như con cần việc làm…”
“Mẹ, con sẽ không đến công ty ba.” Thích Vi Vi lập tức nói.Cô không muốn gặp người đàn bà kia.
“Mẹ hiểu rõ ba con, cũng biết ông ta không nói cho con vàolàm trong công ty, chỉ là tìm cho con một chỗ làm. Nhưng mà mẹ cũng chỉ chuyểnlời, còn xem con quyết định như thế nào.” Bà Thích nói.
“Mẹ, con không muốn dựa vào người khác, con muốn tự mình tìmviệc.” Thích Vi Vi nói.
“Mẹ ủng hộ con!” Bà Thích cầm lấy tay cô, nhìn cô lưỡng lự,im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Vi Vi, đã hai năm qua, con…”
“Mẹ, mẹ đừng nói. Cho con một chút thời gian, con biết phảilàm như thế nào. Tin tưởng con.” Vi Vi ngắt lời bà. Kỳ thực trong lòng đã cócách nghĩ riêng.
“Mẹ tin con nhất định sẽ xử lý tốt. Vậy con đi ngủ sớm đi.”Bà Thích quyết định không ép cô, tin tưởng hai năm trôi qua cô đã biết được aimới là người thích hợp nhất với mình.
***************
Những ngày tiếp theo, cô đều ngồi trước máy vi tính gửi sơ yếulý lịch đến các công ty.
Ring ring ring… Di động reo vang, là Tiếu Tiếu, cô một mặtnghe điện thoại, một mặt vẫn nhìn chằm chằm máy tính: “Tiếu Tiếu, tìm được việcchưa?”
“Vi Vi, làm sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ?” Bêntrong truyền đến âm thanh lo lắng bất lực của cô.
Vi Vi sửng sốt, vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình… Mình mang thai.” Đàm Tiếu Tiếu úp mở hồi lâu mới nói.
“Cái gì? Mang thai???” Cô giật nảy người, lập tức hỏi: “Củaai?”
“Trừ anh ấy ra thì con ai nữa!”
“Lý Tường?” Cô thở nhẹ: “Cỏn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nếuđã là anh ấy, cậu có gì ngạc nhiên. Hai người kéo dài đã hai năm, cậu hẳn lànên gả cho anh ấy.”
“Thế nhưng…nhưng mình không xác định trong lòng anh ấy còncó Phương Thải hay không, anh ấy có thực sự yêu mình hay không. Mình biết mìnhkhông nên để ý, nhưng trong lòng thực sự rất để ý, càng không muốn nghĩ lạicàng đố kỵ. Mình sắp điên rồi.” Tiếu Tiếu đau khổ nói.
“Vậy…làm sao bây giờ? Bây giờ cậu đã mang thai, cậu không phảimuốn bỏ đứa nhỏ chứ? Anh ấy có biết không?”
“Không biết. Anh ấy không biết. Mình vẫn chưa nói cho anh ấybiết. Mình không biết bây giờ nên làm cái gì nữa.”
Thích Vi Vi suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Được rồi.Trong lòng cậu đã nghi ngờ, vậy chúng ta nghĩ biện pháp thăm dò xem người nàotrong lòng anh ấy mới thực sự quan trọng.”
“Biện pháp gì?” Đàm Tiếu Tiếu ngây người hỏi.
“Biện pháp này cần Phương Thải phối hợp, mình nghĩ cô ấy rấtvui lòng phối hợp.” Thích Vi Vi nói, vì Tiếu Tiếu, vì đứa bé, cô chỉ có thể làmnhư vậy.