Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 107: Em có yêu anh không?




Nhìn đếnanh kích động như thế, Thích Vi Vi không biết nên trả lời anh như thế nào. Cô không thể phủ nhận trong lòng mình có Uông HạoThiên, cô lại càng không muốn tiếp tục lừa dối anh, đành phảilắc đầu nói: “Em không biết.”Tâm HoàngThiên Tứ thoáng cái rơi xuống hố sâu, tuy rằng đáp án này anhđã sớm dự cảm được, nhưng mà anh không nghĩ đến cô lại thẳngthắn như vậy. Ánh mắt làm cho người ta sợ hãi nhìn chằm chằmcô: “Vì sao em không lừa dối anh? Vì sao em lại thành thật như vậy?”

“Thiên Tứ, anh không nên như vậy. Em không muốn lừa dối anh, trên đờinày ngoại trừ mẹ em, anh chính là người đối xử với em tốtnhất.” Thích Vi Vi biết mình tổn thương anh rất sâu,nhưng mà nếu lúc trước cô có thể lựa chọn, kết quả nhất định sẽ không như ngày hôm nay.

“Vậy em nói cho anh biết, em có yêu anh không?” Hoàng Thiên Tứ lại đột nhiên hỏi.

“Yêu.” Cô không có một chút do dự trả lời. Đúng vậy, cô yêu, luôn luôn yêu, chỉ là cô không biết tình yêu này sâu đậm bao nhiêu.

Hoàng Thiên Tứ không nghĩ đến cô trả lời nhanh như vậy, trong lòng vui mừngđồng thời lại mang theo vài phần hoài nghi. Cô sẽ không phải là muốn làm cho mình an tâm nên mới cố ý nói như vậy chứ.

Nhận ra hoài nghi trên mặt anh, lúc này cô mới giải thích nói: “Ngày hôm qua là ngày hợp đồng của em với anh ấy kết thúc. Ban đầu, em muốn hẹn anh đến nhà, thật ra là vì em muốn nói cho anh biếttất cả mọi chuyện, để cho anh tự mình lựa chọn. Nếu anh cònmuốn lựa chọn em, cả đời này em nhất định sẽ thật tâm yêu anh, nếu anh không cần em, em cũng sẽ không trách anh. Nhưng mà anhcũng không có để cho em nói hết lời, em lại càng không ngờ đến anh ấy sẽ đuổi đến đây.”

“Những gì em nói có phải là thật không?” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô hỏi.

“Thật.” Cô gật đầu. Thật ra anh hoàn toàn không biết, chính mình vì anhđã làm những chuyện gì. Từ khi vừa mới bắt đầu đã tìm đủmọi cách muốn trốn tránh Uông Hạo Thiên, sau đó lại muốn đemthân thể trong sạch giao cho anh. Chẳng qua là giữa bọn họ dường như không có duyên, luôn thần xui quỷ khiến mới đến tình trạngnhư ngày hôm nay.

Nhìn thấyánh mắt của cô rất thẳng thắn, không giống như là đang nóidối. Nhưng mà một màn tối hôm qua kia, không biết cô muốn giảithích như thế nào. Anh rất muốn mở miệng chất vấn, nhưng màanh vẫn nhịn xuống. Anh biết, nếu như cô biết mình thấy đượcmột màn kia có lẽ anh và cô vĩnh viễn cũng sẽ không có khảnăng. Nghĩ đến mất đi cô tim của anh rất đau, nhưng mà nghĩ đếncô cùng với anh ta …Tim lại càng đau.

“Thiên Tứ, em không xin anh tha thứ cho em, chỉ xin anh đừng hận em.” Thích Vi Vi biết anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, nếu là mình có lẽ cũng không có cách nào tha thứ.

“Anh không hận em. Anh hận chính anh, vì sao không thể bảo vệ được em. Anh hận chính anh vì sao vô dụng như vậy.” Anh dùng tay hung hăng nện về phía bàn thủy tinh ở bên cạnh.

“Xoảng.” Thủy tinh vỡ tan, còn trên tay anh cũng bị thủy tinh cắt bị thương. Máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Thiên Tứ, anh có làm sao không? Tại sao anh có thể tự thương tổn chính mình?” Cô hoảng hốt hô một tiếng, giữ chặt cánh tay anh.

“Không cần lo cho anh. Để cho anh bị thương, để cho anh đau, như vậy trong lòng anh mới có thể dễ chịu một chút.” Hoàng Thiên Tứ gào thét, hiện tại anh chỉ nghĩ muốn phát tiết.

“Không cần, Thiên Tứ, xin anh không cần như vậy. Anh đang tự trừng phạt mình, hay là đang trừng phạt em đây.” Cô gắt gao ôm lấy anh, khóc cầu xin nói. Anh thương tổn chính mình như vậy khiến cho cô làm sao có thể yên lòng.

“Anh đang tự trừng phạt chính mình.” Anh chậm rãi buông cánh tay xuống, máu tươi trên tay từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thích Vi Vi lau lau nước mắt, vội vàng tìm kiếm hộp cấp cứu trong nhà để băng bó cho anh.

Anh lại đột nhiên ôm chặt lấy cô, thanh âm run rẩy mang theo sợ hãi: “Vi Vi, hứa với anh, không cần rời xa anh, được không? Anh không thể không có em, em nói em yêu anh mà.”

Nhìn thấybộ dạng anh như thế này, cô thật sự rất đau lòng, cô dựa vàocái gì mà thương tổn anh như thế. Thương tổn người đàn ông vẫnluôn luôn âm thầm quan tâm cô, yêu cô. Tay chậm rãi ôm chặt anh: “Em sẽ không rời xa anh, chỉ cần anh còn muốn em, em sẽ không rời xa anh.”

“Anh muốn em, bất kể em làm cái gì anh đều muốn em.” Hoàng Thiên Tứ nhìn cô, môi chậm rãi tới gần môi cô, nụ hôn này anh chờ đã rất lâu rồi.

Thích Vi Vi theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng mà cô biết cô không thể tránh.

Chẳng quathời điểm môi của anh chạm đến môi của mình, sao cô lại có cảmgiác xa lạ như thế, thân thể cũng cứng ngắc.

Hoàng Thiên Tứ hôn cô, trong đầu cũng không ngừng xuất hiện một màn cô bịanh ta hôn tối hôm qua. Máu huyết lập tức dâng lên khiến cho anhvô cùng tức giận, điên cuồng mút lấy đôi môi cánh hoa của cô. Cô là của anh, cô là của anh.

Rất đau, thật sự rất đau nhưng mà cô cố chịu đựng, bởi vì cô nhìn được trong mắt của anh có một tia lửa giận.

Một màn tốihôm qua kia, hết lần này đến lần khác không ngừng xuất hiệntrong đầu của anh, đó là hình dáng chiếc xe BMW màu đen đangrung động. Nhiều năm qua anh vẫn luôn chờ, vẫn luôn tôn trọng cô,nhưng không nghĩ đến lại đem cô đưa vào trong lòng của ngườikhác. Nghĩ đến những điều này anh hoàn toàn nổi giận, ôm côliền ngã vào trên giường. Tay xé rách quần áo của cô, trong đầu chỉ có một ý tưởng, anh muốn có được cô khiến cho cô hoàntoàn thuộc về mình.

“Thiên Tứ, anh làm gì vậy? Anh mau dừng lại.” Thích Vi Vi bị hành động của anh làm cho sợ hãi, hơn nữa côchưa bao giờ thấy anh không khống chế được như vậy, trước đây anh luôn đối xử với mình rất dịu dàng.

“ViVi, anh muốn em thuộc về anh, hoàn toàn thuộc về anh. Anh khôngmuốn chờ thêm nữa, ngay bây giờ anh muốn có được em.” Tay anh cũng không có dừng lại động tác, từ, áo lót của cô đã bị anh xé nát.

“Không được, Thiên Tứ, anh bình tĩnh một chút, van cầu anh không cần như thế.” Thích Vi Vi giãy dụa lung tung, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.

“Tại sao không được? Em có thể cùng anh ta ở chung một chỗ vì saokhông thể cùng anh ở chungmột chỗ? Có phải em căn bản là khôngyêu anh không? Nếu em yêu anh tại sao lại không chịu chấp nhậnanh? Có phải em vẫn còn nghĩ đến anh ta không?” Hoàng Thiên Tứ mất đi lý trí quát, tay thoáng cái kéo váy của cô xuống.

Thân thể cô bỗng chốc cứng lại, những lời này chạm đến miệng vết thươngtrong lòng cô, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Thiên Tứ, nếu anh cho rằng đây là biểu hiện cho việc em yêu anh, vậy thì em đồng ý.”

Hoàng Thiên Tứ bỗng nhiên dừng tay lại, nhìn đến thân thể gần như trầntruồng của cô. Trời ạ, anh đang làm gì thế này? Anh yêu cô, tạisao có thể thương tổn đến cô, anh bị làm sao vậy? Lập tức kéochăn qua che đậy thân thể của cô, xin lỗi nói: “Vi Vi, thật xin lỗi. Anh không phải cố ý.”

“Thiên Tứ, em biết. Em không trách anh.” Cô vẫn nhắm mắt lại như cũ, bất kể anh làm cái gì cô cũng sẽ không trách anh.

“Em cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Anh đi trước.” Anh lập tức lao ra ngoài cửa, việc này hoàn toàn vượt rangoài sức tưởng tượng của anh, khiến cho trái tim anh đau đớn.Nhưng mà nghĩ đến mất đi cô lòng của mình lại càng đau, cho nên anh muốn suy nghĩ lại cho thật tốt.

Lúc nàyThích Vi Vi mới dùng chăn phủ lên đầu của mình, đau khổ nghẹnngào. Tại sao cô lại có thể đưa mình đến loại tình trạng này,một người là bản thân không thể thoát khỏi, một người là bảnthân không thể thương tổn. Cô nên làm cái gì bây giờ?