“Mẹ, chúng ta nói chuyện đi.” Uông Hạo Thiên từ trên lầu đi xuống.“Chú Mạch Lâm của con té xỉu, ông ấy muốn chính miệng con nói vớiông ấy con không muốn cưới Daisy. Con muốn làm sao?” Bà Uông nhìn anh hỏi.
“Cái gì? Chú ấy té xỉu. Vậy chú ấy có chuyện gì không?” Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc.
“Không có, nhưng mà bác sĩ dặn dò cố gắng không nên khiến ông ấytức giận, không cần đánh trống lảng, con muốn làm sao bây giờ?”
“Con sẽ giải thích với ông ấy. Tuy rằng con không thể cưới Daisynhưng mà con sẽ đối xử tốt với cô ấy, cho cô ấy tất cả nhữngthứ cô ấy cần, sẽ coi cô ấy là em gái, không phải cô ấy cứ gảcho con mới hạnh phúc.” Anh nói.
“Nhưng mà con bé chỉ muốn gả cho con.” Bà Uông nhìn anh, chỉ là vì sao bắt đầu lại khó khăn như vậy.
“Mẹ, mẹ muốn con cưới cô ấy cũng có thể, chỉ cần mẹ cho con mộtlý do nhất định phải cưới cô ấy. Như vậy con sẽ đồng ý cưới,nếu không thể nói, vậy xin mẹ tôn trọng con, được không?” Uông Hạo Thiên cũng nhìn bà chằm chằm, anh không muốn làm mẹmình khó xử nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng,đối với anh yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu.
Bà Uông đột nhiên lấy tay che mặt mình mang theo tiếng khóc nói: “Con trai, vì sao con nhất định phải ép mẹ, mẹ không muốn nói chocon biết, không muốn để cho con gánh vác gánh nặng tâm lý. Conbiết không?”
Uông Hạo Thiên thất thần, rốt cuộc mẹ có bí mật gì khó nói, vội vàng hỏi: “Gánh nặng tâm lý là gì? Cái gì không thể nói cho con biết, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Lúc này Bà Uông mới ngẩng đầu lên nhìn anh, lấy tay sờ sờ mặt anh “Con trai, con đã lớn rồi có lẽ nên để cho con biết chân tướng, để cho con tự mình quyết định. Con đi theo mẹ.” Nói xong kéo tay của anh đi lên lầu.
Uông HạoThiên đi theo phía sau bà, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc là cóchuyện gì, chuyện gì lại khiến bà thống khổ như thế.
Đi đếnphòng Daisy, bà cầm lấy một tấm ảnh chụp một người phụ nữnước ngoài rất đẹp được đặt ở trên bàn trang điểm, lấy tay nhẹ nhàng lau chùi.
Uông HạoThiên kỳ quái nhìn ánh mắt bi thương của bà. Đây không phải làmẹ của Daisy sao, bà ấy không phải đã sớm qua đời rồi sao, cóliên quan gì đến mẹ anh chứ?
“Con trai, con biết bà ấy chứ?” Bà đem tấm ảnh đặt lại chỗ cũ, nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng.” Anh gật gật đầu, tấm hình này anh xem từ nhỏ đến lớn làm sao lại không biết.
“Vậy con còn nhớ rõ chuyện hai mươi năm trước không? Có một ngày con ham chơi chạy ra đường lớn để nhặt cầu.” Bà Uông lại hỏi.
“Con nhớ rõ.” Anh gật gật đầu, tuy rằng không phải rõ ràng lắm nhưng mà anhbiết chính mình đá cầu bay ra đường lớn. lúc đi nhặt cầu, có mộtchiếc xe tải lao đến, anh cảm giác mình bị người ta đẩy mộtcái, bởi vì bị kinh sợ nên những chuyện sau đó anh không còn nhớrõ nữa.
“Con biết là ai cứu con không?” Bà Uông lại hỏi.
“Không biết.” Anh lắc đầu, chính mình bị dọa sợ chỉ nhớ lúc ấy bổ nhàovào trong lòng mẹ, hai mắt đều không dám mở. Sau đó anh cũngquên chuyện này, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, chẳng lẽ ngườiấy là mẹ của Daisy.
“Ngày hôm ấy là mẹ của Daisy từ phía sau đẩy con ra, con chỉ bịthương nhẹ nhưng mà bà ấy lại bị xe tải đâm bay ra ngoài, lúcấy bà ấy còn đang mang thai.” Ánh mắt Bà Uông trở lên ướt át.
Uông Hạo Thiên kinh ngạc nhìn bà: “Mang thai, vậy đứa bé kia là ai? Là Daisy sao?”
“Thời điểm đưa đến bệnh viện bà ấy đã hấp hối, máu chảy rấtnhiều. Bác sĩ nói người mẹ không giữ được, còn đứa bé bọnhọ cố gắng thử xem. Nhưng may mắn đứa bé bình an sinh ra, tuyrằng sinh non nhưng lại rất khỏe mạnh, mẹ vẫn nhớ rõ ánh mắtbà ấy nhìn mẹ, lại nhìn Daisy. Mẹ biết bà ấy đang lo lắngđiều gì, mẹ nói cho bà ấy biết mẹ sẽ coi Daisy như con gáiruột mà nuôi con bé trưởng thành, cho nó cuộc sống tốt nhất, sẽ không để cho nó một chút tủi thân. Lúc này bà ấy mới nhắmmắt lại, vì thực hiện lời hứa của mình, từ nhỏ mẹ đối vớiDaisy đặc biệt yêu thương, thật ra mẹ làm sao có thể không thương con bé cho được. Là mẹ của nó dùng tính mạng để đổi lấytính mạng con trai mẹ …” Bà Uông nói đến chỗ này đã muốn rơi lệ đầy mặt.
Uông Hạo Thiên nghe đến đó đầu óc có chút hỗn loạn, bắt lấy tay bà kích động hỏi: “Mẹ, mẹ nói bà ấy là vì cứu con mới chết sao? Chính là từ nhỏđến lớn mọi người không phải luôn nói cho Daisy, bà ấy là vìkhi sinh Daisy, bác sĩ sơ suất cho nên mới chết sao?” Điều này khiến cho anh làm sao có thể tin tưởng đây???
“Con trai, đó là bởi vì chúng ta không muốn làm cho trong lòng concó gánh nặng, cũng không muốn khiến Daisy khổ sở. Chúng ta hivọng hai đứa hạnh phúc, không muốn làm cho tâm hồn thơ ấu củahai đứa gánh vác một mạng người, hiểu chưa? Cho nên chúng tagiao ước chuyện này vĩnh viễn cũng sẽ không nói với hai đứa,cũng chưa từng nói với Daisy.” Bà Uông giải thích, anh làm sao có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của cha mẹ.
“Cho nên từ nhỏ mẹ liền đặc biệt yêu thương Daisy, là muốn thay con đền bù cho cô ấy sao?” Uông Hạo Thiên thế nào cũng không ngờ sự thật lại như thế này.Mẹ của cô ấy là vì cứu mình mà chết, điều này bảo anh làm sao có thể thừa nhận được.
“Đúng.” Bà Uông gật đầu: “Bởi vì mẹ của Daisy xảy ra chuyện nên chú Mạch Lâm luôn luônchìm trong đau khổ, mẹ thường chăm sóc cho Daisy. Sau này Mạch Lâm cùng chúng ta trở thành bạn bè, Daisy liền ở lại nhà củachúng ta, người hai nhà trở thành một nhà. Có một lần MạchLâm nói đùa chờ Daisy trưởng thành liền gả cho con, trở thànhngười một nhà chân chính, chúng ta cười nói được. Hơn nữa nhìn con cùng Daisy tình cảm cũng rất tốt, trong lòng chúng ta luônhi vọng con lớn lên sẽ lấy con bé.”
Uông HạoThiên không biết mình còn có thể nói cái gì, thống khổ nhắmmắt lại. Thì ra cha mẹ luôn thay mình báo ơn mà anh lại hoàn toàn ko biết gì cả.
“Vốn dĩ hôn sự của hai đứa là muốn chờ Daisy tốt nghiệp, ai ngờchú Mạch Lâm của con đột nhiên bị bệnh. Ông ấy hi vọng trước khi chết được nhìn thấy Daisy gả cho con. Mẹ đồng ý. Nhưng con làcon mẹ, suy nghĩ của con tại sao mẹ lại không biết. Mẹ biết conkhông yêu Daisy, con chỉ là quý con bé, nhưng mà mẹ không có cách nào khác, mẹ đành phải lừa con trở về, hi vọng con đồng ý hônsự. Mẹ cũng không muốn nói cho con biết sự thật này.” Bà Uông có chút kích động.
“Mẹ, không cần nói nữa, không cần nói nữa. Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi mẹ.” Uông Hạo Thiên lập tức ôm lấy bà, mẹ vì mình hao tổn tâm huyết mà anh lại vẫn hiểu lầm bà.
“Con trai, không cần nói xin lỗi. Đừng quên, con là con trai của mẹ.Thật ra nên là mẹ nói xin lỗi với con, mẹ không nên ép con.Hiện tại mẹ nói chân tướng sự việc cho con biết, mẹ cũngquyết định tôn trọng ý kiến của con.” Bà Uông lấy tay vỗ vỗ anh.
“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ, được không?” Uông Hạo Thiên buông bà ra, bản thân cần phải cẩn thận suy nghĩ kỹ mọi chuyện.
“Được, vậy mẹ giúp con đi lấy điện thoại cùng hộ chiếu. Mặc kệ con quyết định như thế nào, mẹ đều ủng hộ con.” Bà nhìn anh, biết chuyện này đối với anh là đả kích quá lớn.