Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 9: 9: Cưới Anh Và Sinh Em Bé





Nhưng mà cô thực sự không hiểu vì sao.
Vẻ mặt Lâm Hi Vũ ngơ ngác: "Anh giữ lại đứa bé này làm gì? Về sau anh sẽ kết hôn, nếu anh giữ đứa bé, có lẽ người khác sẽ để ý."
Lục Quân Đình nói: "Trước mắt anh không nghĩ đến chuyện kết hôn.

Với lại, anh nghe nói phá thai không chỉ tổn thương cơ thể phụ nữ, đối với đứa bé cũng tổn thương rất lớn, cơ thể của đứa bé sẽ bị xoắn nát rồi bị móc ra, Lục Quân Đình anh không thể tàn nhẫn giết con mình như vậy được, cho nên anh muốn giữ con lại."
"..."
Nghe những lời này có chút kỳ quái, nói thế khác gì cô là người lòng dạ độc ác, muốn tàn nhẫn sát hại đứa con của mình.

"Bố mẹ em cả đời đều bôn ba vì những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi không nơi nương tựa.

Cả đời bọn họ đã cứu quá nhiều đứa trẻ bất hạnh." Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn sang cô: "Nhưng bọn họ lại không thể cứu được cháu ngoại duy nhất của mình."
"..."
Câu này của Lục Quân Đình, tựa như một hồi chuông cảnh tỉnh, đánh liên tục vào lòng cô.

"Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về em.

Em không cần phải trả lời anh gấp, anh cho em thời gian suy nghĩ, suy nghĩ xong thì nói đáp án cho anh."
Ngay từ đầu, Lâm Hi Vũ đã quyết định phá thai, nhưng khi nghe anh nói vậy, cô lại trở nên do dự.

Cô nghĩ đến bố mẹ khi còn sống, cả đời dốc sức vì sự nghiệp từ thiện, mở rất nhiều trại trẻ mồ côi giúp những đứa trẻ không có nhà để về, trước khi xảy ra tai nạn xe còn đang bôn ba vì chuyện xây viện mồ côi.

Cô bỏ con, có tính là sát hại tạo nghiệp không?
Cuối cùng, Lâm Hi Vũ cũng đồng ý suy nghĩ thêm.

Lục Quân Đình để trợ lý đưa cô về Lục gia.

Trước khi đi, Lâm Hi Vũ lấy số điện thoại của Lục Quân Đình để về sau tiện liên lạc.

Hai ngày này, Lâm Hi Vũ rất băn khoăn.

Cô rầu rĩ muốn chết, đứa bé này cuối cùng nên giữ hay không.

Nếu như không giữ, có phải cô sẽ trợ thành sát nhân không? Nếu như giữ lại...!cô vừa nghĩ đến chuyện sinh con cho Lục Quân Đình đã cảm thấy không được thoải mái.

Dù sao, cô cũng sẽ không kết hôn cùng Lục Quân Đình.

Quan niệm tình yêu và hôn nhân của bọn họ không giống nhau.

Anh kết hôn vì muốn cho trưởng bối một câu trả lời thỏa đáng, nhưng cô không giống vậy.

Cô cảm thấy hôn nhân là hai người yêu nhau giúp đỡ nhau cùng bách niên giai lão.

Nếu như về sau, cô gặp được người đàn ông mình thích, nếu như cô có con với người đàn ông khác, cô cảm thấy như vậy không công bằng với anh ấy.


Nghĩ tới nghĩ lui, cô đều cảm thấy không thể giữ lại đứa bé này.

Cô vào mạng tra thông tin về chuyện phá thai.

Hiện giờ, Lâm Hi Vũ chỉ mới mang thai, bên trong mới chỉ hình thành phôi thai, cũng chưa phát triển thành hình người, cho nên phá thai cũng không hẳn là giết người.

Quyết định xong, cô liền gọi điện thoại cho Lục Quân Đình, anh nhận điện thoại rất nhanh.

"Anh Quân Đình?"
"Là anh." Cách điện thoại, giọng của anh nghe rất thuần hậu.

Lâm Hi Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói: "Em đã nghĩ kỹ rồi, em vẫn muốn bỏ đứa bé này."
Bên kia im lặng thật lâu, Lâm Hi Vũ thăm dò hỏi: "Anh Quân Đình, anh còn nghe không?"
"Vì sao?"
Cách một lúc lâu, giọng của anh truyền tới, ngữ khí hơi trầm xuống.

Đối với Lục Quân Đình, giữ lại đứa bé này vì để nối dõi tông đường, nhưng đối với Lâm Hi Vũ, giữ lại đứa bé này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho cô.

Lâm Hi Vũ rất lý trí, cô biết không thể giữ lại đứa bé này.

Lâm Hi Vũ nói: "Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, hiện giờ em chỉ muốn mau chóng trở lại cuộc sống bình thường.

Em vừa mới bước chân ra xã hội, trước mắt cũng chỉ suy nghĩ đến chuyện công việc, những chuyện khác em không muốn suy nghĩ.

Mà em cũng đã tra rồi, hiện giờ mới ít ngày, còn chưa hình thành hình người, chỉ là phôi thai, không tàn nhẫn giống như anh Quân Đình nói."
"Em nghĩ kỹ rồi?"
"Dạ, em đã nghĩ kỹ."
Không khí đột nhiên ngưng lại.

Mặc dù Lục Quân Đình không đứng trước mặt, nhưng Lâm Hi Vũ vẫn cảm thấy xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo, cô không tự chủ được bắt đầu lo lắng.

Lâm Hi Vũ nghĩ tiếp rồi lại nói: "Anh Quân Đình, không phải anh nói rồi sao, quyền quyết định cuối cùng thuộc về em."
Lúc này, Lục Quân Đình đứng bên cửa sổ trong phòng làm việc, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, nắng chiều rơi trên người anh, bóng anh in trên mặt đất, màu cam rơi trên đôi mắt đen như mực, nhưng không thể xua tan lạnh lẽo nơi đáy mắt.

"Anh biết rồi.

Anh sẽ nhanh chóng tìm bệnh viện tốt cho em, liên hệ xong anh sẽ đi đón em."
"Được ạ, cảm ơn anh Quân Đình."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hi Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Lục Quân Đình cúp điện thoại, hai mắt híp lại nhìn nắng chiều bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên mặt đất, mấy bóng chim bay nghiêng qua, không gian hiu quạnh, bầu trời xa xăm rộng lớn, bóng chim bay như những chấm nhỏ không đáng chú ý.

Anh vẫn đứng một lúc, cầm điện thoại lên gọi một cuộc: "Bác sĩ Khương, chào anh, tôi là Lục Quân Đình."

Ba ngày sau, Lâm Hi Vũ nhận được điện thoại của Lục Quân Đình.

"Anh đã liên hệ bệnh viện tốt cho em, bây giờ anh qua đón em được không?"
Lâm Hi Vũ vội vàng nói: "Không cần không cần, anh nói địa chỉ cho em, em tự đi là được rồi."
Lục Quân Đình cũng không cưỡng ép, gửi địa chỉ cho cô.

Lâm Hi Vũ đi theo địa chỉ tới bệnh viện.

Cô biết bệnh viện này, là một bệnh viện tư nhân rất lớn, chắc viện phí rất đắt.

Lâm Hi Vũ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Lục Quân Đình thì thấy chiếc Maybach của Lục Quân Đình từ từ đi vào cổng.

Xe dừng lại, trợ lý mở cửa cho anh, Lục Quân Đình xuống xe đi về phía cô.

Hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen, ngay cả giày da cũng là màu đen.

Bị bao trùm bởi màu đen, khuôn mặt anh càng nghiêm túc lạnh lùng hơn.

Anh không cảm xúc đi tới, Lâm Hi Vũ bị chấn động, tim nảy lên bùm bụp.

"Anh Quân Đình." Lâm Hi Vũ chào anh.

"Đi thôi."
Lâm Hi Vũ theo anh đi vào bệnh viện.

Lục Quân Đình đã sớm liên hệ với bác sĩ giỏi, nhìn thấy bọn họ thì rất nhiệt tình: "Chào Lục tiên sinh, Lục phu nhân."
Lâm Hi Vũ trầm ngâm, sao lại nhận cô thành Lục phu nhân chứ, liền vội vàng nói: "Anh hiểu nhầm rồi, tôi không phải Lục phu nhân."
Bác sĩ hơi xấu hổ, mặt mày luống cuống nhìn Lục Quân Đình.

Lục Quân Đình vội nói: "Cô ấy là Lâm tiểu thư."
Bác sĩ cười gượng: " Chào Lâm tiểu thư."
Lâm Hi Vũ rất xấu hổ, bị Lục Quân Đình đưa đến làm giải phẫu phá thai, người ta còn tưởng cô là vợ của anh.

"Mời Lâm tiểu thư đi với tôi kiểm tra một chút." Nói xong, bác sĩ lại nói với Lục Quân Đình: "Phiền Lục tiên sinh chờ một chút."
Lục Quân Đình phải chờ ở đây sao? Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi khó chịu, không muốn làm mất thời gian của anh, liền đề nghị với Lục Quân Đình: "Anh Quân Đình, nếu anh bận thì cứ đi trước cũng được."
Lục Quân Đình ngồi xuống ghế sofa trong phòng bác sĩ: "Không bận."
"..."
Thái độ anh rất cứng rắn, Lâm Hi Vũ không dám nói gì nữa.

Lâm Hi Vũ xét nghiệm xong còn phải chờ kết quả.


Cô trở lại phòng khách, Lục Quân Đình vẫn còn ngồi bên trong, tay cầm một quyển tạp chí xem.

Lâm Hi Vũ ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, Lục Quân Đình hỏi: "Sao rồi?"
"Còn phải đợi kết quả."
Nếu như kiểm tra không có vấn đề gì thì cô sẽ bước vào phòng giải phẫu.

Lâm Hi Vũ hơi lo lắng, thời gian chờ đợi dài dằng dặc như ngưng đọng lại.

Lục Quân Đình nhìn lướt qua Lâm Hi Vũ, thấy cô đứng ngồi không yên, hai tay nắm gấu áo gắt gao, đôi môi trắng bệch.

"Sợ sao?" Anh hỏi.

Giọng của anh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Hi Vũ đang căng thẳng, bị anh hỏi như vậy thì càng lo lắng hơn.

Cô sợ, nhưng không muốn nói ra, như thế sẽ khiến cô càng sợ hơn.

"Hiện giờ còn chưa có kết quả, nếu em hối hận thì vẫn còn kịp."
Lâm Hi Vũ nhìn anh, Lục Quân Đình lại nói tiếp: "Điều kiện lúc trước đã nói với em, hiện giờ vẫn còn hiệu lực như cũ."
Lâm Hi Vũ cụp đầu xuống, nhắm chặt hai mắt, thái độ kiên quyết: "Không muốn, em không hối hận, đứa bé này nhất định phải bỏ."
Cô cúi đầu, không nhìn thấy đáy mắt Lục Quân Đình xẹt qua một vòng lạnh lùng.

Anh đưa tạp chí cho cô: "Trước tiên em có thể xem cái này."
Lâm Hi Vũ nghi hoặc nhận lấy, thì ra đây là tạp chí phổ cập khoa học, có liên quan đến tác hại khi phá thai.

Phá thai sẽ làm tổn thương cơ thể, cũng sẽ làm tổn thương thai nhi, văn hay chữ đẹp, nói rất đầy đủ.

Thậm chí Lâm Hi Vũ còn nhìn thấy hình ảnh thực tế, thai nhi bị quấy thành một vũng máu.

Lâm Hi Vũ khép tạp chí lại.

Cô vốn đang thấp thỏm, nhìn thấy hình ảnh trong đó lại càng khó chịu hơn, sắc mặt tái mét nhìn Lục Quân Đình: "Anh Quân Đình cho em xem cái này làm gì?"
Lục Quân Đình thản nhiên nói: "Nên để em biết hậu quả, cân nhắc lợi và hại một chút."
Còn cân nhắc gì nữa.

Đã đến nước này, đứa bé không thể không phá, mà còn cho cô xem vào lúc này, không cảm thấy hơi quá đáng sao?
Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, tim Lâm Hi Vũ lập tức nảy lên, cô nghiêng đầu nhìn, là bác sĩ đi vào.

Lâm Hi Vũ vội vàng hỏi: "Sao rồi bác sĩ?"
Biểu cảm của bác sĩ hơi nghiêm túc: "Lâm tiểu thư, tình trạng của cô không lạc quan cho lắm."
Lâm Hi Vũ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch hỏi: "Tình huống như thế nào ạ?"
"Thành tử cung của cô quá mỏng, lại là lần đầu tiên mang thai, nếu phá thai, khả năng tổn thương rất lớn, về sau sẽ rất khó có thai."
Lâm Hi Vũ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy, vậy phải làm gì?"
"Theo tôi, cô nên sinh ra."
"..."
Mặt Lâm Hi Vũ trắng bệch đi theo Lục Quân Đình ra khỏi bệnh viện.

Cuối cùng, cô không lựa chọn làm giải phẫu.

Cô không dám đánh cược, chẳng may làm xong, về sau không thể sinh con thật thì cô phải làm sao? Hiện giờ, cô còn nhỏ nên không vội có con, nhưng về sau, nếu muốn thì phải làm thế nào? Đến lúc đó, cô sẽ hối hận, đau đớn không muốn sống nữa.

Nhưng nếu sinh đứa bé này, sinh con cho Lục Quân Đình?

"Em ổn không?"
Lâm Hi Vũ lấy lại tinh thần, cô lắc đầu, không muốn trả lời.

Lục Quân Đình cũng không so đo với cô, hỏi tiếp: "Muốn đi bệnh viện khác xem thử không?"
Đây là bệnh viện tư tốt nhất ở An Thành rồi, kết quả kiểm tra ở đây đã như vậy, đi bệnh viện khác có lẽ cũng không khác là bao, Lâm Hi Vũ không muốn giày vò bản thân nữa.

"Không cần."
Trợ lý lái xe đến, Lâm Hi Vũ theo Lục Quân Đình lên xe, sắc mặt cô vô cùng khó coi, trong lòng ngập tràn sợ hãi, sợ hãi vì tương lai, sợ hãi bụng sắp lớn, sợ đối diện với đứa bé.

Nghĩ đi nghĩ lại, mũi cô lại cay cay, đôi mắt cũng đỏ lên, cuối cùng tủi thân không nhịn được nữa, cô bắt đầu khóc thút thít, nước mắt tí tách rơi xuống.

Lục Quân Đình ngồi ở bên, bối rối nhìn nước mắt lấp lánh của cô rơi xuống.

Chuyện này anh chưa từng gặp phải.

Để anh đàm phán mấy cái hợp đồng, anh có thể mặt không đổi sắc bình tĩnh ung dung, nhưng một cô gái khóc trước mặt thì phải làm thế nào, anh không hề có kinh nghiệm.

"Trên xe có giấy không?" Lục Quân Đình hỏi trợ lý.

Trợ lý đưa một túi giấy cho anh.

Lục Quân Đình rút khăn giấy ra đưa cho cô, Lâm Hi Vũ nhận lấy xoa bừa trên mặt, càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng dùng khăn giấy che mặt khóc lớn lên.

Lục Quân Đình hơi nhức đầu, anh hỏi cô: "Em rất ghét anh?"
Cô thút tha thút thít ngẩng đầu nhìn về phía anh, nghẹn ngào nói: "Sao anh Quân Đình lại hỏi như vậy?"
"Em không ghét anh, mang thai con của anh khiến em khó chịu như vậy sao?"
"Không phải vì anh Quân Đình, chỉ là em rất sợ.

Em vừa mới tốt nghiệp, cuộc sống của em vừa mới bắt đầu, em cũng chỉ muốn làm tốt công việc, thời gian rảnh rỗi có thể xem phim truyền hình thư giãn.

Nhưng bây giờ, em mang thai, chưa hề chuẩn bị tâm lý, mà em nghe nói sinh con rất đau." Sau khi nói xong câu này, cô lại khóc càng thương tâm hơn.

Lục Quân Đình: "..."
Nhìn cô khóc đáng thương như vậy, có lúc Lục Quân Đình cảm thấy mình chính là một thằng khốn nạn, bởi vì anh khốn nạn nên mới khiến cô lớn bụng.

Anh cũng không biết phải làm gì.

Anh chỉ giỏi giải quyết vấn đề, cho nên anh liền phân tích những vấn đề cô nói kia để đề ra phương án giải quyết.

"Chuyện công việc em không cần lo, bây giờ em từ chức trước, sau khi sinh xong, nếu em vẫn muốn đi làm tiếp anh sẽ giúp em sắp xếp.

Đứa bé này anh sẽ sắp xếp bảo mẫu chăm sóc, không cần em phải chăm sóc, em vẫn có thể làm những chuyện mình thích như cũ.

Nếu em không muốn đi làm tiếp, mỗi tháng anh sẽ đưa tiền sinh hoạt cho em, bảo đảm em có cuộc sống sung túc, em chỉ cần vất vả trong thời gian mang thai này.

Còn em nói sinh con rất đau, anh sẽ giúp em tìm bệnh viện tốt nhất, cũng sẽ nghĩ biện pháp cố gắng hết sức làm em giảm bớt đau đớn."
Giọng anh không nghiêm túc sắc bén như mọi ngày mà nhẹ nhàng hơn, nghe giống như đang dịu dàng an ủi.

Lục Quân Đình luôn được người ta hầu hạ, từ nhỏ đến lớn đã quen được xu nịnh, chưa từng phải kiên nhẫn đi động viên người nào, hôm nay hoàn toàn dùng trên người cô..