Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 5: Đi xem mắt bị bắt gặp




Lâm Hi Vũ thở dài đóng trang web lại. Đúng vào lúc này, điện thoại của cô vang lên, Lâm Hi Vũ cầm lên xem, là Lục Quân Phong gọi tới. Lâm Hi Vũ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhận.

"Hi Hi, bây giờ em đang ở đâu?"

"Tôi ở nhà."

Lục Quân Phong thở phào: "Xin lỗi Hi Hi, hôm qua anh có việc nên không thể đi đón em, anh đã nhờ anh cả sai trợ lý qua đón em, anh ấy nói hôm qua lúc trợ lý đến thì em ngủ thiếp đi rồi. Hôm qua không xảy ra chuyện gì chứ?"

Lâm Hi Vũ nhớ tới hôm qua, hình như Lục Quân Đình cũng nói với cô là Lục Quân Phong nhờ anh đi, nhưng Lục Quân Phong lại nhờ anh sai trợ lý nữ đi đón cô, sao anh lại tự đi?

Lâm Hi Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, rõ ràng có thể sai trợ lý, tại sao anh lại đích thân đến? Lục tổng trăm công ngàn việc cũng có khi rảnh rỗi như vậy sao?

Lâm Hi Vũ không hề cảm thấy Lục Quân Đình đích thân đi đón là vì có tình cảm với cô. Cô đến Lục gia nhiều năm như vậy rồi, tổng cộng số lần nói chuyện với Lục Quân Đình không vượt quá năm câu, hai người thật sự không thân quen chút nào, không khác người xa lạ là bao. Mà người đàn ông như Lục Quân Đình, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, có tình cảm với cô sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không thể, Lâm Hi Vũ tự biết thân biết phận.

Có lẽ Lục Quân Đình vừa hay có thời gian nên mới đi đón?

Lâm Hi Vũ nghĩ, nếu như người đến là Lục Quân Phong, hai người cũng có thể phát sinh chuyện đó không? Nếu là xảy ra chuyện đó, cô vẫn muốn cùng Lục Quân Đình, ít ra cô và Lục Quân Đình đều độc thân, sẽ không dính dáng đến vấn đề đạo đức.

Trời xui đất khiến nên mới giúp cô tránh được một trận phong ba.

"Anh Quân Phong, về sau anh đừng gọi điện cho em nữa. Chúng ta đã chia tay, bên cạnh anh cũng có người khác rồi."

"Hi Hi, anh đã nói rồi, cho anh thêm một chút thời gian, khoảng nửa năm là được rồi. Nửa năm sau, sự nghiệp của anh ổn định, đến lúc đó anh sẽ ra ngoài tự lập, anh và em sẽ ở bên nhau. Trước tiên, tạm thời em chịu thiệt một chút. Em đừng lo, anh và Nghiêm Vũ Đồng chỉ là gặp dịp thì chơi."

"Không có người sẽ luôn đứng yên chờ anh."

"Hi Hi, anh xin em, nếu em từ bỏ, vậy những cố gắng của anh còn có ý nghĩa gì nữa? Em chờ một chút, chờ một chút có được không?"

"Em cũng có cuộc sống riêng của mình, không có nghĩa vụ phải chờ ai. Chia tay chính là chia tay, em không muốn quay lại, sau này cũng không cần gọi nữa."

"Hi Hi, em đừng tàn nhẫn với anh như vậy."

Giọng Lục Quân Phong vang lên khàn khàn, dường như rất đau khổ. Lâm Hi Vũ cúp luôn điện thoại, kéo số điện thoại của anh ta vào danh sách đen.

Cô và Lục Quân Phong chia tay đã sắp một tháng, cũng không còn cảm thấy mất mát nhiều nữa. Thật ra, từ lúc bọn họ ở bên nhau đến khi chia tay chỉ có nửa tháng. Khoảng thời gian như vậy, dường như cũng không có gì để tiếc cả.

Nghĩ kỹ ra thì, cô thích Lục Quân Phong, có lẽ cũng chỉ vì thích cảm giác anh ta chăm sóc cô. Tính cách Lục Quân Phong hoạt bát thoải mái. Anh ta thích cười, thân thiết, cô thích gì anh ta cũng sẽ mua cho cô. Khi đó, cô vừa tới Lục gia còn chưa quen, lại thêm bố mẹ vừa mới qua đời không lâu, đối với ai cũng đều đề phòng. Lục Quân Phong vẫn luôn ở bên chăm sóc cô, đưa cô đi dạo, đưa cô đi làm quen với cảnh vật xung quanh, đưa cô từ từ đi ra khỏi bi thương, đón nhận bạn mới và người nhà mới.

Thậm chí anh ta còn biết kỳ kinh nguyệt của cô. Mỗi lần cô tới kỳ nghĩ lễ sẽ mua cho cô rất nhiều đồ ăn ngọt, nấu nước đường đỏ, đưa cô đi học.

Cô vốn cho rằng anh ta chỉ chăm sóc cô như em gái, cho đến hai tháng trước, vẻ mặt anh ta lo lắng thấp thỏm thổ lộ với cô. Nghe anh ta thổ lộ, cô cũng không từ chối. Cô nghĩ, hẳn là cô cũng thích anh ta, cho nên mới ở bên anh ta.

Chắc khoảng một tuần từ khi ở bên nhau, Lục Viện nói với cô, mẹ Lục Quân Phong tác hợp cho Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng xem mắt. Ban đầu cô còn không tin, về sau có một lần gọi điện thoại cho Lục Quân Phong, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái. Sau đó cô hỏi Lục Quân Phong, anh ta mới nói sự thật cho cô.

Anh ta nói với cô, anh ta không thể cãi lại lời mẹ, anh ta hứa hẹn có thể xử lý tốt, có thể thuyết phục mẹ, anh ta đồng ý đi xem mắt chỉ là muốn tạm thời làm mẹ anh ta yên tâm mà thôi.

Lâm Hi Vũ hiểu rất rõ, mẹ Lục Quân Phong – Tưởng Lệ Tô chướng mắt cô. Mặc dù Tưởng Lệ Tô không thể hiện ra là bà ta ghét Lâm Hi Vũ, nhưng sự lạnh lùng hằng ngày đủ để cho thấy bà ta không thích cô.

Nhưng biết rõ cô và Lục Quân Phong ở bên nhau còn cố ý sắp xếp cho Lục Quân Phong đi xem mắt cô gái khác, đúng là quá coi thường người khác rồi.

Lục Quân Phong và Tưởng Lệ Tô là mẹ con, dù Lục Quân Phong phản kháng thế nào cũng không thể không nhận người mẹ này. Nếu Tưởng Lệ Tô cứng rắn muốn Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng ở bên nhau, vậy chẳng phải cô trở thành trò cười sao?

Đột nhiên, Lâm Hi Vũ nghĩ nếu bố mẹ cô vẫn còn, Tưởng Lệ Tô có dám khinh thường cô như thế không? Cô là con gái của bậc thầy tư pháp Lâm Đại Quốc, mẹ cô là nhà từ thiện đã được nhà nước vinh danh, Tưởng Lệ Tô còn dám bắt nạt cô sao?

Mười lăm tuổi, bố mẹ đều mất, nhưng tính cách kiêu ngạo mạnh mẽ bố mẹ cho cô chưa từng mất đi. Người ta đã xem thường cô, cô cần gì phải chìa mặt cho người ta đánh.

Cho nên, sau khi tự nhủ, Lâm Hi Vũ kiên quyết chia tay. Cô còn nhớ rõ lúc ấy, trong điện thoại, Lục Quân Phong khóc cầu xin cô, bảo cô cho anh ta chút thời gian, Lâm Hi Vũ quả quyết cúp điện thoại.

Sau đó, Lục Quân Phong chạy tới trường học để gặp cô, thái độ của Lâm Hi Vũ cũng rất kiên quyết.

Không lâu sau, Lâm Hi Vũ biết chuyện Lục Quân Phong và Nghiêm Vũ Đồng ở bên nhau. Bố Nghiêm Vũ Đồng và bố Lục Quân Phong là bạn bè trên thương trường, là cô gái mà Tưởng Lệ Tô đích thân chọn cho Lục Quân Phong.

Nhưng Lục Quân Phong vẫn không cam tâm, mỗi lần nhìn thấy cô đều nói cô cho mình chút thời gian. Lục Quân Phong lớn hơn cô hai tuổi, cũng từng trải hơn cô.

Anh ta không biết, trong lòng cô đã buông xuống chút tình cảm này, từ lúc anh ta và Nghiêm Vũ Đồng chính thức ở bên nhau cô đã buông xuống, sẽ không cho anh ta thời gian xử lý, bởi vì đã sớm không còn cơ hội rồi.

Huống hồ, hiện giờ cô và Lục Quân Đình lại xảy ra chuyện như vậy, cô và Lục Quân Phong lại càng không thể nào.

Mấy ngày nay, Lâm Hi Vũ không thèm để ý đến Lục Viện. Lục Viện mua rất nhiều quà, dỗ rất lâu thái độ của cô mới chuyển biến tốt đẹp.

Trước khi tốt nghiệp, Lâm Hi Vũ đã tìm được công việc. Cô học chuyên ngành sinh vật học, sau khi tốt nghiệp liền trở thành một nhà nghiên cứu sinh vật, công việc và phúc lợi đều tốt, có thể ở ký tú xá, không cần trở về Lục gia, giảm bớt khả năng gặp mặt Lục Quân Đình và Lục Quân Phong. Điều kiện nơi ở cũng rất sống, trên ban công trồng hoa, còn có một con mèo quýt lớn ở cùng.

Sau khi Lâm Hi Vũ ở đây hai tuần, Lục Viện đến tìm cô. Lục Viện học luật, sau khi tốt nghiệp liền xin việc ở một văn phòng luật, công việc trong văn phòng luật không nhiều lắm, bình thường đều rất nhàn.

"Sinh nhật anh trai Tiểu Hoa Mai, Tiểu Hoa Mai mời chúng ta, chúng ta cùng đi chứ?"

Tiểu Hoa Mai là bạn học của Lục Viện, bố Lục Viện ở khoa tư pháp, Lục Viện cũng thi vào đại học Tư Pháp, Tiểu Hoa Mai cũng học về tư pháp, là bạn đại học của Lục Viện, cũng ở An Thành, cô và Tiểu Hoa Mai cũng quen biết.

Lâm Hi Vũ nói: "Tớ và Tiểu Hoa Mai không quen lắm, càng không quen anh trai cô ấy, tớ đi làm gì, với lại tớ còn phải đi làm."

"Tớ đã xin viện trưởng nghỉ giúp cậu rồi, cậu đi cùng tớ đi, tớ muốn đi gặp soái ca, đi một mình không hay lắm, cậu đi với tớ nha."

Cuối cùng, Lâm Hi Vũ cũng không chịu được Lục Viện quấn lấy, nên đi cùng cô ấy. Sinh nhật anh trai Tiểu Hoa Mai bao toàn bộ hội sở Gia Hoa. Tiểu Hoa Mai đứng ở cửa chờ bọn cô. Lâm Hi Vũ cũng quen cô ấy, mấy người họ bắt chuyện với nhau, sau đó Tiểu Hoa Mai đưa hai người vào trong.

Dù sao cũng đến dự sinh nhật người ta, Lâm Hi Vũ và Lục Viện cũng mang theo quà. Anh trai Tiểu Hoa Mai lớn hơn bọn cô mấy tuổi, là một người hiền lành, đang chơi bài với một nhóm người, nhận được quà của hai em gái thì hơi ngượng ngùng, bảo Tiểu Hoa Mai đưa hai người đi ăn.

Đưa quà xong, Lâm Hi Vũ nghe thấy Tiểu Hoa Mai nói với Lục Viện: "Chúng ta qua bên kia trước nhé, người ta chờ lâu rồi."

Lâm Hi Vũ nghi hoặc: "Ai chờ vậy? Còn có bạn nào khác sao?"

Lục Viện nói: "Cậu qua sẽ biết."

Hội sở rất lớn, bàn được xếp xung quanh đại sảnh. Người tới hôm nay cũng rất nhiều, mọi người xếp thành tốp năm tốp ba ngồi trên ghế rất nhộn nhịp và sôi động.

Lúc này, Lâm Hi Vũ bị Lục Viện và Tiểu Hoa Mai dẫn tới chiếc bàn nào đó, ngồi đối diện là ba nam sinh. Ba người ngồi xuống, mấy người kia liền nhìn lướt qua người Lâm Hi Vũ. Lâm Hi Vũ nghe thấy có người nói nhỏ một câu: "Đúng là đại mỹ nữ nha."

Lục Viện nói: "Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Lâm Hi Vũ tôi đã nói qua với mọi người, học đại học sinh vật An Thị, hiện giờ đã trở thành một nhà nghiên cứu sinh vật."

Có một nam sinh cười nói: "Vẫn là An Thị nhiều tài nữ."

Lục Viện giới thiệu cô xong, lại giới thiệu ba nam sinh kia, bọn họ học cùng trường đại học với Lục Viện, nhà cũng ở An Thành, điều kiện gia đình đều rất tốt.

"Ba người thấy rồi đấy, Tiểu Hi Vũ nhà tôi, gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, tính cách dịu dàng nhu thuận, chắc chắn là lựa chọn tốt nhất cho vị trí bạn gái.

Lâm Hi Vũ nghe Lục Viện nói liền cảm thấy lạ, cô hỏi nhỏ Lục Viện: "Lục Viện, cậu có ý gì?"

Lục Viện nói nhỏ với cô: "Tớ giới thiệu bạn trai cho cậu, cậu cứ việc chọn ba người này, coi trọng người nào thì nói cho tớ."

Lâm Hi Vũ: "..."

Cô nói muốn tìm bạn trai lúc nào?

"Điều kiện bạn Lâm Hi Vũ tốt như vậy, chắc bình thường có rất nhiều người theo đuổi đúng không?" Nam sinh tên Mạnh Lỗi hỏi một câu.

"Không có không có, Tiểu Hi Vũ nhà tôi là một cô gái ngoan ngoãn, bình thường đều không thích đi ra ngoài."

"Vậy bạn Lâm Hi Vũ thích kiểu người như thế nào, nhìn ba người chúng tôi có hợp gu không?"

Lâm Hi Vũ xấu hổ cười: "Tôi thích nam sinh ngoan ngoãn."

Ba nam sinh liếc nhìn nhau, Mạnh Lỗi nói: "Vậy đúng lúc, ba người chúng tôi đều rất ngoan."

Lâm Hi Vũ: "..."

Lâm Hi Vũ thầm trừng Lục Viện, cắn răng nói bên tai cô ấy: "Sao giới thiệu bạn trai cho tớ mà không nói trước một tiếng?"

Lục Viện đang cười nói chuyện phiếm cùng mấy nam sinh kia, duy trì khuôn mặt tươi cười quay đầu nói với Lâm Hi Vũ: "Tớ nói thì cậu có đến không?"

"Cậu cũng biết tớ sẽ không đến? Cho nên mới gạt tớ?"

"Tớ gạt cậu lúc nào. Tớ nghĩ đến chuyện lần trước có lỗi với cậu, nên muốn giới thiệu bạn trai cho cậu để chuộc lỗi, miễn cho cậu lại nghĩ đến anh hai tớ."

Lâm Hi Vũ đang rất muốn đánh người: "Tớ nghĩ đến anh hai cậu lúc nào?"

Hai người đang ở đây nhỏ giọng nói chuyện, liền nghe thấy Tiểu Hoa Mai đột nhiên nói một câu: "Lục Viện, người kia là anh trai cậu?"

Lâm Hi Vũ và Lục Viện nhìn theo hướng Tiểu Hoa Mai chỉ, chỉ thấy ở cửa hội sở có rất nhiều người, trong đó, Lục Quân Đình mặc âu phục đi đầu tiên, anh có dung mạo tuấn lãng, khí chất xuất chúng, chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra.

Anh trai Tiểu Hoa Mai đứng dậy đi đón, so với sự nhiệt tình và vẻ mặt thụ sủng nhược kinh của anh trai Tiểu Hoa Mai, Lục Quân Đình có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, duy trì khoảng cách với người khác, vừa lễ độ vừa khách sáo.

Tiểu Hoa Mai thấy lạ liền hỏi: "Lục Viện, anh cả cậu quen anh tớ sao?"

Lục Viện nhìn Lục Quân Đình, vẻ mặt khổ sở nói: "Tớ cũng không biết, tại sao lại gặp phải anh cả ở đây chứ, thật phiền phức."

Ra đường làm loạn gặp phải người lớn, đổi lại là ai cũng đều cảm thấy không vui.

Lục Quân Đình bị Tiêu Tử Ngang kéo tới. Tiêu Tử Ngang là con của cậu anh, cũng bằng tuổi anh. Tiêu gia làm về kiến trúc, sau khi tốt nghiệp đại học, Tiêu Tử Ngang liền tham gia vào đội xây dựng công trình nhà ở, gần đây có liên quan đến kiện cáo, nhà anh trai Tiểu Hoa Mai làm về tư pháp, đơn kiện của Tiêu Tử Ngang vừa hay do anh trai Tiểu Hoa Mai giúp đỡ, một tới hai đi liền quen biết.

Đó gọi là "Nhiều bạn bè đi đường dễ dàng". Lục Quân Đình tiếng tăm lẫy lừng, ai mà chẳng muốn quen, anh trai Tiểu Hoa Mai đã nói ý mấy lần, đương nhiên Tiêu Tử Ngang cũng hiểu, mọi người đều là bạn bè, quen biết một chút cũng không sao cả, cho nên hôm nay anh ta mặt dày mặt dạn kéo Lục Quân Đình đến đây.

Anh trai Tiểu Hoa Mai muốn thân thiết với Lục Quân Đình hơn một chút, liền nói em gái và bạn của em mình hôm nay cũng ở đây, Lục Quân Đình liền nhìn theo hướng anh ta chỉ.

Quả nhiên anh nhìn thấy Lục Viện, còn có Lâm Hi Vũ ngồi bên cạnh. Ánh mắt của anh di chuyển, lại nhìn thấy mấy nam sinh đang ngồi đối diện. Ở đó có ba cô gái, vừa hay đối diện cũng có ba tên con trai.

Tác giả có lời muốn nói:

Dấm vương xuất hiện...