Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 27: Em cứ như vậy mà không chào đón anh?




Tiêu Tử Ngang cảm giác không khí xung quanh mình trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, vô thức rùng mình một cái.

“Người đàn ông nào?” Giọng điệu của anh vẫn rất bình tĩnh.

Tiêu Tử Ngang nói: “Không biết, tôi chưa từng thấy qua.”

Lục Quân Đình tựa hồ xem chuyện này như chuyện nhỏ, tiếp tục cầm bút lên ký, nói: “Có lẽ là bạn học, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”

“Thực ra lúc đầu tôi cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng cậu có biết tiểu Hi Vũ giới thiệu tôi như thế nào không? Cô ấy giới thiệu tôi là anh trai của bạn của cô ấy. Cậu không thấy việc này có gì lạ à? Giống như cô ấy đang cố tình che giấu chuyện mình đã kết hôn vậy. “

Động tác Lục Quân Đình dừng lại một chút, những lời này khiến anh nhớ lại lúc trước khi cô giới thiệu anh với đồng nghiệp. Cô cũng nói anh là anh trai của bạn mình, cứ thế mà phủi sạch quan hệ với anh.

Lục Quân Đình im lặng trong chốc lát, sau đó đột nhiên nói với Tiêu Tử Ngang: “Tiêu Tử Ngang, cậu lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Tiêu Tử Ngang tưởng Lục Quân Đình nói nhỏ gì với mình nên ngoan ngoãn đi tới, hướng lỗ tai về phía trước một chút, liền nghe thấy Lục Quân Đình lạnh lùng ném ra một câu, “Lăn ra ngoài.”

Tiêu Tử Ngang: “. . .”

Cậu dám! ! !

Tiêu Tử Ngang hùng hùng hổ hổ đi ra từ phòng Lục Quân Đình, tát miệng một cái, ai bảo mày lắm miệng. Mày đúng là đồ ngu mà, nói cho tên kia biết làm gì cũng không biết, để hắn bị Tiểu Hi Vũ đội nón xanh cho đáng đời.

Lúc Lục Quân Đình về nhà vừa đúng lúc thấy bảo mẫu đưa tiểu Bảo ra sân sau chơi. Bé con thích nằm trong xe nôi rồi được bảo mẫu đẩy ra ngoài trời tắm nắng.

Lục Quân Đình không thấy Lâm Hi Vũ, liền hỏi một câu: “Mẹ Quai Bảo lại về muộn sao?”

Bảo mẫu nói: “Tôi đã gọi điện cho phu nhân nhưng cô ấy nói lát nữa mới về.”

Lục Quân Đình nghĩ đến những lời Tiêu Tử Ngang, muộn như vậy còn chưa về, không biết cô ra ngoài cùng người đàn ông nào. Vốn dĩ hôm nay anh định dành thời gian ở cùng mẹ con họ, ai ngờ mới sáng sớm mà cô đã chạy đi đâu không thấy, ở nhà nhàm chán không có việc gì làm nên đến công ty.

Tiểu bảo lúc này đang ngồi trong xe đẩy ngửa đầu nhìn ba. Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn lanh lợi, bộ dáng nhỏ nhắn dễ thương khiến người ta không nhịn được mà muốn véo đôi má phúng phính kia một cái.

Đôi mắt long lanh của bé cứ nhìn chằm chằm vào anh khiến Lục Quân Đình có chút bất ngờ. Anh ngồi ở vị trí lãnh đạo, muốn quản lý tốt cấp dưới thì bộ dáng phải nghiêm khắc, từ lâu đã luyện thành ánh mắt vô cùng sắc bén. Đó là lý do không mấy người dám nhìn thẳng vào anh, thế mà tên oắt con này lại không sợ mình, coi bộ cũng có chút bản lĩnh đấy.

Lục Quân Đình ngồi xổm trước xe đẩy, ánh mắt dịu lại, trên mặt lộ ra mấy phần tình cha dạt dào như biển. Anh vươn tay về phía cậu nhóc, không ngờ tiểu gia hỏa này rất biết phối hợp, duỗi cánh tay mập mạp về phía Lục Quân Đình đòi bế.

Lục Quân Đình ôm lấy thân hình bụ bẫm kia, đôi mắt tròn xoe của tiểu Bảo vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt. Lục Quân Đình sợ nghiêm túc quá sẽ dọa hắn, đôi mắt sắc bén trở nên dịu dàng hơn, vẻ mặt không khỏi hiện lên ý cười, hỏi bé: “Thích ba không?”

Cậu nhóc Lục Thừa Trừng nhìn chằm chằm món đồ chơi lớn trước mặt, trông thật lớn, không biết chơi có vui vẻ không, thật muốn thử nha.

Bàn tay nhỏ bé đầy thịt vung vẩy, tát một cái vào mặt Lục Quân Đình!

Oa, thích ghê!

Lục Quân Đình đang đắm chìm trong không khí ấm áp của tình cha con đột nhiên bị con trai tát một cái không khỏi có chút vỡ mộng, may là tên nhóc kia sức lực không lớn, một tát này chỉ như gãi ngứa.

Lục Quân Đình cố ý xụ mặt, “Lá gan cũng không nhỏ đấy, dám đánh ba à?”

Ngược lại nhóc con lại không chút sợ sệt nào, miệng cười khanh khách, cười đến mức nước miếng chảy xuống cằm. Lục Quân Đình cũng không ghét bỏ, liền lấy tạp dề lau đi.

Đứa nhỏ này lúc cười lên, đôi mắt sáng ngời như thể hàng ngàn thiên hà đang rải rác, làm anh không khỏi nhớ đến đôi mắt cười của tiểu cô nương nào đó. Mặc dù bên ngoài đồn anh không hề tốt đẹp gì, tâm cơ khó dò, thủ đoạn cường thế nhưng khi về nhà anh cũng như những người đàn ông bình thường khác, cũng có niềm vui được làm cha. Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu nhóc khiến trái tim như nhũn ra, không chút tức giận khi vừa lãnh cái tát của con trai.

“Làm sao mà cười nhiều thế? Trông y đúc mẹ con.”

Vừa dứt lời liền cảm giác da đầu căng ra, hóa ra thằng nhóc này tiếp tục muốn thử cảm giác mới lạ liền dùng bàn tay bé nhỏ mập mạp túm lấy túm tóc anh không chịu buông.

Không cho người ba này chút mặt mũi nào.

Lâm Hi Vũ về nhà không thấy Quai Bảo, cô biết Quai Bảo thích ra ngoài nên chạy ra sân sau tìm, đúng lúc thấy cảnh này. Quai Bảo được ba ôm trong lòng, bàn tay nhỏ bé đang túm tóc ba ra vẻ khoái chí lắm. Lâm Hi Vũ biết vật nhỏ này mà kéo tóc sẽ đau như nào. Cô sửng sốt, vội vội vàng vàng bế Quai Bảo từ trong ngực Lục Quân Đình ra, lại nhìn Lục Quân Đình, quả nhiên mặt anh đen cả lại. Lục Quân Đình cũng không hiểu thằng nhóc này lấy sức ở đâu ra mà kéo tóc đau như thế.

Lâm Hi Vũ gỡ từng ngón tay của con ra, cậu nhóc lập tức không vui, đồ chơi lớn kia bé còn chưa chơi chán đâu. Bàn tay nhỏ bé cố vươn về phía Lục Quân Đình, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Lâm Hi Vũ sợ Lục Quân Đình tức giận nên giả vờ khiển trách cậu nhóc: “Sao con lại kéo tóc ba, hả?”

Lục Quân Đình mặt âm trầm hỏi: “Nó bình thường cũng kéo tóc em thế này?”

Lâm Hi Vũ vội nói: “Không không, Quai Bảo rất ít khi kéo tóc em.”

Rõ ràng là thái độ bao che khuyết điểm.

“Thói quen xấu là phải sửa.”

“Được được, em sẽ tập dần cho con.”

Mặc dù Lâm Hi Vũ biết Lục Quân Đình làm ba sẽ không đến nỗi dọa nạt Quai Bảo, nhưng khi trầm mặc lại cực kì đáng sợ.

“Em bế Quai Bảo lên lầu cho con ăn trước.”

Cô nói xong liền ôm bánh bao nhỏ vội vàng rời đi, sợ chậm một bước anh liền nổi cơn thịnh nộ.

Mái tóc được chải chuốt kỹ càng của Lục Quân Đình bị tiểu tử kia làm rối tung lên, vẻ uy nghiêm của người cha đổ vỡ nhưng khí chất cao ngạo lạnh lùng không hề bị ảnh hưởng. Anh cũng không quá tức giận, nhưng điều khiến anh tức giận chính là thái độ của cô gái kia. Dáng vẻ thấp thỏm của cô như thể anh thật sự muốn làm gì tên nhóc kia vậy. Nó cũng chỉ là một đứa bé, anh có thể làm gì nó chứ?

Lâm Hi Vũ vội vã ôm Quai Bảo lên lầu, đóng cửa phòng lại xong mới thở dài một hơi, sau đó cười tủm tỉm trước vẻ mặt đáng yêu của Quai Bảo. Ngón tay cô chọc chọc lên chiếc má phúng phính kia nói: “Con đấy, thế mà dám vò đầu ba con, bản lĩnh cũng không nhỏ nhỉ!”

Cũng không biết có phải bé con tưởng là mẹ đang khích lệ mình hay không mà tâm tình vừa bị ảnh hưởng vì không được chơi món đồ chơi lớn kia lập tức tốt lại, miệng cười khúc khích không ngừng.

Lâm Hi Vũ ôm bé ngồi xuống chiếc ghế cô thường ngồi cho con bú. Chỗ ngồi quen thuộc, tư thế quen thuộc khiến cậu nhóc chợt nhớ ra là mình đang đói, bắt đầu dụi dụi ngực mẹ, miệng lẩm bẩm muốn khóc lên. Lâm Hi Vũ vội vàng cho bé bú, sữa vừa tới miệng, nhóc con vừa lòng thỏa ý, dùng bàn tay nhỏ xoa xoa mặt mẹ.

Sau khi cho bé bú sữa xong thì Lâm Hi Vũ bế Quai Bảo xuống lầu chơi, cô ngồi trên ghế sô pha ôm Quai Bảo trong tay. Cậu nhóc đang cầm quả bóng nhiều màu trong tay chơi, quả bóng rất mềm, mỗi lúc bóp một cái thì âm thanh sẽ vang lên. Quả bóng có nhiều nút bấm, mỗi nút đều có thanh âm khác nhau nên Quai Bảo rất thích chơi cái này.

Lục Quân Đình từ trên lầu đi xuống, Lâm Hi Vũ cũng không biết Lục Quân Đình bị nắm tóc còn tức giận không, giọng điệu cô có vài phần thấp thỏm, “Anh Quân Đình xong việc rồi?”

“Ừm.”

Lâm Hi Vũ nhìn thoáng qua tóc anh, chỗ bị Quai Bảo kéo lúc nãy đã được chải chuốt qua, nhìn thần sắc bình tĩnh của anh hẳn là đã ném chuyện bị Quai Bảo nắm tóc này ra sau đầu. Lâm Hi Vũ âm thầm thở dài một hơi.

Lục Quân Đình đi tới chỗ cô ngồi xuống: “Đang chơi gì thế?”

Lâm Hi Vũ nói: “Không biết là gì, nhưng là món đồ chơi Quai Bảo thích chơi nhất.”

Lục Quân Đình vươn tay giật đồ chơi của con trai, Lục Thừa Trừng đang vui đùa thì đồ chơi đột nhiên bị giật mất. Cậu nhóc lập tức không vui, nhướng mày, lẩm bẩm vươn tay ra muốn đoạt lại.

Lâm Hi Vũ vội vàng dỗ dành: “Ba không lấy của con, ba chỉ mượn xem một chút thôi.”

Nhưng nhóc con lại rất gấp gáp, vươn người ra muốn chộp lấy quả bóng của mình, Lục Quân Đình đưa cho cậu rồi nói: “Thứ mình thích đều không cho người khác chạm thử được.” Ngón trỏ anh vuốt chóp mũi bé một cái, “Tính cách này rất giống ba nha.”

Quai Bảo đoạt lại đồ chơi thì vui vẻ trở lại, cười khanh khách khoái chí bóp quả bóng.

“Hôm nay em ra ngoài à?” Lục Quân Đình thản nhiên hỏi.

Lâm Hi Vũ nhớ tới hôm nay đụng phải Tiêu Tử Ngang, cũng không biết Tiêu Tử Ngang có nói với Lục Quân Đình hay không, nhưng vì Lâm Hi Càn cũng có ý muốn cùng Lục Quân Đình gặp mặt, nên cô dứt khoát nói thật với anh.

“Em vừa ra ngoài, đưa một người bạn đi dạo.”

“Cùng Lục Viện?”

“Không phải Lục Viện.”

“Ừm? Ai vậy?” Vẫn là giọng điệu thản nhiên hỏi.

“Anh ấy là anh kế của em, ngày xưa ba mẹ em nhận nuôi anh ấy một thời gian.”

“Ba mẹ em nhận con nuôi?” Lời nói của cô khiến Lục Quân Đình kinh ngạc, “Sao anh chưa từng nghe nói vợ chồng Lâm tiên sinh có con nuôi?”

Lâm Hi Vũ nói: “Kỳ thật cũng không tính là con nuôi, do hồi đó anh ấy đang chữa bệnh nên thủ tục nhận nuôi chưa làm được. Anh ấy bị bệnh tim, khi đó điều kiện trong nước chưa tiên tiến nên phẫu thuật mãi không thành công. Về sau có một đôi vợ chồng người Mỹ biết được nên muốn nhận nuôi anh ấy. Ba mẹ em nghĩ anh ấy theo vợ chồng họ sẽ tốt hơn nên mới gửi anh cho đôi vợ chồng người Mỹ kia.”

Lục Quân Đình hơi nheo mắt, anh cũng không ngờ lại có quan hệ này, trầm mặc một hồi rồi nói: “Nếu đã có quan hệ như vậy, hôm nào em mời anh ấy đến nhà gặp mặt mọi người.”

Lâm Hi Vũ gật gật đầu, “Được, em biết rồi.”

Việc cô dễ dàng đồng ý thật vượt quá dự kiến của anh, Lục Quân Đình nói vậy chính là để thăm dò một chút. Dù sao anh cũng biết rất rõ cô gái này không muốn để người khác biết quan hệ giữa cô và anh, nhưng không ngờ cô lại sảng khoái đáp ứng như thế.

“Chừng nào thì em chuyển đến ở cùng anh?” Anh hỏi một cách tự nhiên.

Lâm Hi Vũ không hiểu ra ý của anh, cô nhìn khó hiểu nói: “Không phải hiện tại em đang ở cùng anh rồi sao?”

“Ý anh là, khi nào thì em sẽ chuyển về phòng anh?”

“. . .”

Lâm Hi Vũ sửng sốt, nghe giọng điệu rất tự nhiên này, tự nhiên như việc hỏi cô tối nay ăn gì, kêu cô dọn vào phòng của anh, muốn cô ở chung phòng với anh sao? Cô đột nhiên nghĩ đến có lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh và thím Ngô về vấn đề ngủ chung phòng. Sau khi nghe xong nội tâm cô lúc nào cũng thấp thỏm, sợ anh sẽ đề cập chuyện này với cô. Về sau thấy anh không đả động gì đến vấn đề này, cô cũng dần không nghĩ nhiều nữa, nhưng không ngờ hôm nay anh đột nhiên nhắc đến, lại thêm vẻ mặt đặc biệt tự nhiên, như thể đây là chuyện bình thường.

Lâm Hi Vũ cảm thấy vô cùng bối rối, cô thật không hiểu, bọn họ là vì có đứa bé nên mới buộc nhau lại một chỗ, làm sao giống những cặp vợ chồng bình thường được. Đã vậy thì cần gì phải ở cùng phòng chứ?

Lục Quân Đình có lẽ đã nhìn ra nghi ngờ của cô, giọng điệu vẫn tự nhiên như cũ: “Bây giờ em đã sinh con xong, thân thể cũng hồi phục. Chúng ta là vợ chồng, ngủ cùng nhau thì đâu có gì là lạ.”

Lâm Hi Vũ tinh ý bắt được câu “thân thể đã hồi phục”, nói sinh con cũng hiểu được, nhưng tại sao phải nhấn mạnh là thân thể của cô đã hồi phục?

Lâm Hi Vũ cảm thấy lưng cứng đờ, mặt nóng lên. Đầu óc cô rối bời, cả người đều trong trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không tiêu hóa nổi những lời này.

Cô cho rằng mình và Lục Quân Đình chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, bởi vì có Quai Bảo nên hai người mới kết hôn. Tuy là vợ chồng nhưng cô cảm thấy cả hai đều có cuộc sống riêng, không nhất thiết phải đảo lộn cho rối tung lên. Với cả Lục Quân Đình cũng đâu có hứng thú mấy với cô, một đêm kia là bởi vì ý loạn tình mê, hơn nữa cô có chút giống bạn gái cũ của anh nên có lẽ anh nhất thời hồ đồ thôi.

Lâm Hi Vũ cảm thấy Lục Quân Đình đối xử với cô như đối với một đứa trẻ, dù sao cô cũng là bạn của Lục Viện mà Lục Viện trong mắt anh chính là đứa trẻ chưa lớn. Thế nhưng bây giờ anh lại muốn để cô dọn đến phòng anh, làm sao cô lại không hiểu ý anh, anh muốn cùng cô trở thành một cặp vợ chồng thực sự.

Lục Quân Đình lại nói: “Lát nữa thím Ngô sẽ giúp em dọn đồ, Quai Bảo cũng gần nửa tuổi rồi, nó có thể uống sữa bột. Em cũng không cần mệt mỏi như vậy, về sau cứ để bảo mẫu ngủ cùng nó.”

Bỏ lại vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Hi Vũ, Lục Quân Đình thong dong lên lầu.

Đêm đó Lâm Hi Vũ dường như đều bứt rứt không yên, cô dỗ Quai Bảo ngủ xong nhưng mãi không ngủ được, cứ đi đi lại lại trong phòng. Cô vốn cho rằng loại trạng thái không liên quan đến nhau chính là cuộc sống bọn họ hướng tới, không hiểu sao Lục Quân Đình lại muốn nháo nhào lên, như trước không phải vẫn tốt sao?

Một lúc sau cô nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Hi Vũ ra mở cửa thì thấy thím Ngô đứng ở ngoài, bảo là Lục Quân Đình phân phó bà tới dọn đồ giúp cô.

“Bây giờ chuyển sao?”

“Đợi lát nữa đi.”

Lâm Hi Vũ bảo thím Ngô ra ngoài trước, cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này vẫn nên nói rõ ràng cùng Lục Quân Đình.

Lâm Hi Vũ chuẩn bị tinh thần một hồi rồi mới đi đến gõ cửa thư phòng của Lục Quân Đình. Bên trong có tiếng trả lời, Lâm Hi Vũ đẩy cửa đi vào, thấy anh họp qua video, cô cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng đi tới ghế sô pha ngồi xuống chờ.

Cả quá trình Lục Quân Đình đều dùng tiếng Anh, phát âm rất chuẩn, lúc anh nói tiếng Anh thanh âm đặc biệt cuốn hút. Lâm Hi Vũ nghe qua đại khái có hiểu chút, hình như là báo cáo tình hình của công ty chi nhánh bên nước ngoài.

Lâm Hi Vũ chờ khoảng chừng hai mươi phút sau hội nghị mới kết thúc, Lục Quân Đình nhìn cô hỏi: “Thím Ngô không giúp em dọn đồ sao?”

Lâm Hi Vũ thật sự không hiểu, làm sao anh thản nhiên nói như thể là chuyện đương nhiên vậy? Mới đầu cô bồn chồn khi đối mặt với anh, bây giờ nghe anh nói vậy lại càng không tự nhiên hơn, nhưng Lâm Hi Vũ cảm thấy có một số chuyện cần phải rõ ràng với anh.

“Vì sao đột nhiên anh muốn em chuyển về phòng anh?”

Lục Quân Đình mặt đương nhiên nói lại, “Vợ chồng không nên ở chung một phòng sao?”

Lâm Hi Vũ trầm ngâm một lúc mới nói: “Vợ chồng ở cùng phòng không sai, nhưng tình huống của em và anh Quân Đình cả hai chúng ta đều rõ ràng, chúng ta kết hôn là vì Quai Bảo. Đương nhiên em biết ai cũng có phương diện kia, anh Quân Đình cũng là người đàn ông bình thường, điều này em cũng có thể hiểu được. Cho dù chúng ta là vợ chồng, nhưng rất xin lỗi em không thể chấp nhận được việc đấy. Em cảm thấy loại sự tình này là chuyện giữa hai người yêu nhau, giống như nước chảy thành sông chứ không đơn thuần là ham muốn. Đêm đó là do em không tỉnh táo, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Nghe em nói như vậy, là đang hối hận vì xảy ra chuyện kia với anh?”

Lâm Hi Vũ nhìn vẻ mặt như thường của anh, vẻ mặt thản nhiên nhưng xung quanh anh luôn tỏa ra cảm giác áp bách, mỗi lần đối mặt đều khiến cô run rẩy.

Lâm Hi Vũ nói: “Chuyện đã qua không cách nào thay đổi, cũng không nhất thiết phải hối hận. Chỉ là hiện tại cùng tương lai sau này em chỉ muốn chăm sóc Quai Bảo thật tốt. Đương nhiên, lúc đầu chúng ta đã thỏa thuận sau khi sinh Quai Bảo xong thì ly hôn, về sau cũng là bởi vì con nên không ly hôn nữa. Anh Quân Đình, em không có cách nào giúp anh giải quyết nhu cầu, nhưng em sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh.”

Hàm ý chính là, anh có thể tìm người phụ nữ khác để giải quyết.

Ánh mắt Lục Quân Đình nhíu chặt, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, anh cảm thấy thật khó tiếp thu nổi. Những người phụ nữ khác chỉ hận không thể dán camera lên người chồng để giám sát 24/24, cô thì tốt rồi, ngược lại còn ước chồng mình ra ngoài tìm người khác.

Lâm Hi Vũ cảm thấy không khí tựa như tụt xuống âm mấy độ, bị ánh mắt lạnh lẽo này quét qua, thân thể như bị dội một chậu nước đá, toàn thân đông cứng run lên.

Thế nhưng khóe miệng người đàn ông lại cong lên, như đang cười, “Em biết vì cái gì mà nhiều người muốn hợp tác với tôi vậy không? Không chỉ vì tài nguyên của Trường Hằng có thể mang đến nhiều lợi ích cho bọn họ, mà còn bởi vì ai cũng đều biết Lục Quân Đình tôi là người coi trọng khế ước tinh thần nhất. Tôi và em đã là vợ chồng, giữa chúng ta không chỉ ràng buộc về mặt luật pháp mà chính tôi rất coi trọng cuộc hôn nhân này. Cho nên em bây giờ đang hi vọng tôi phá vỡ lời tuyên thệ đó, ra ngoài ngoại tình? Em nói xem, tôi sẽ vì thế mà hủy hoại thanh danh bao năm trong chốc lát sao?”

Lâm Hi Vũ cảm thấy Lục Quân Đình đúng là biết giáo huấn người khác mà, lời nói của anh vừa có lực và có lý khiến cô không thể phản bác lại nửa lời. Thậm chí cô cảm thấy rất hổ thẹn, giống như cô là kẻ thủ ác đẩy anh vào vòng oan ức.

“Em xin lỗi anh Quân Đình.”

“Ra ngoài.”

Ngữ khí của anh rõ ràng lãnh đạm xuống tới cùng, lộ ra vẻ không khách khí. Từ lúc quen biết Lục Quân Đình đến nay, anh luôn tôn trọng cô, chưa từng thể hiện thái độ như vậy. Lâm Hi Vũ cũng ý thức được là mình sai, cô không tiếp tục nhiều lời, ngoan ngoãn rời đi.

Trở lại phòng nhìn Quai Bảo đang ngủ ngon lành, cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh bé. Lâm Hi Vũ nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Quai Bảo, đôi mắt của Bảo Bảo giống cô nhưng hầu hết đường nét trên khuôn mặt lại rất giống ba nó.

Lâm Hi Vũ khe khẽ thở dài, “Mẹ thật sự làm sai rồi sao, mẹ nói như thế có phải quá phận rồi không?”

Ngày hôm sau khi Lâm Hi Vũ dậy thì Lục Quân Đình đã đi rồi. Cô vốn dĩ muốn xin lỗi, nhưng không nghĩ anh đi sớm như vậy. Mà lần này anh đi tận mấy ngày chưa về, cũng không hề gọi một cú điện thoại nào. Trước đây anh thường đi công tác, lần nào trước khi đi đều nói với cô một tiếng thế nhưng lần này anh không hề nói gì với cô, tựa như dùng sự im lặng nói cho cô biết, anh đang tức giận.

Hai ngày nay Lâm Hi Vũ cẩn thận suy nghĩ, cô cũng cảm thấy những lời hôm đó có chút không tôn trọng anh thật. Lục Quân Đình thật sự không làm gì có lỗi với mẹ con cô, ngược lại còn rất tận lực chu đáo. Tuy đôi bên thỏa thuận ngay từ đầu sẽ ly hôn sau khi Bảo Bảo chào đời, nhưng Quai Bảo còn nhỏ như thế, không thể tách cô được. Còn chuyện chăn gối vợ chồng cũng là chuyện khá bình thường, chỉ là cô quá ngây thơ khi nghĩ rằng cô và anh có thể sống cuộc sống độc lập không xâm phạm đến nhau.

Bây giờ cô nhận ra nếu như cô muốn ở lại bên cạnh con trai thì đương nhiên phải tiếp tục làm vợ anh, dù muốn hay không thì cô thực sự không thể không liên quan đến anh được. Thực ra, chuyện đó cũng không khó chấp nhận đến vậy, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Lâm Hi Vũ muốn gọi cho anh nhưng không dám, cứ thế tận mấy ngày sau Lục Quân Đình vẫn không trở về. Tối hôm đó Lâm Hi Vũ dỗ Quai Bảo ngủ xong rồi về thư phòng luyện thư pháp.

Uống hết nước trong ly, cô liền xuống lầu rót thêm nhưng không ngờ vừa bật đèn đã thấy Lục Quân Đình ngồi trên ghế sa lon, đầu anh dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền. Lâm Hi Vũ không biết anh đã ngủ hay chưa nhưng vẫn nhẹ nhàng bước tới, vừa tới gần liền ngửi được mùi rượu nồng nặc. Lâm Hi Vũ thấy anh nhắm mắt lại, không muốn quấy rầy, đang định đi lấy chăn đắp cho anh nhưng vừa quay người lại, cô đột nhiên bị người ta nắm lấy cổ tay, bàn tay như móng vuốt sắt đột nhiên kéo cô trực tiếp ngồi trên đùi mình.

Lâm Hi Vũ ngồi xuống liền cảm nhận bắp đùi rắn chắc bên dưới, cô như người bị bỏng, vội nhảy dựng lên. Người đàn ông phía sau đột nhiên vòng một tay ôm eo cô, lưng cô va vào cơ ngực cường tráng của anh. Hơi thở nóng rực phả vào cần cổ khiến toàn thân Lâm Hi Vũ bất giác cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn.

“Em không muốn thấy anh đến thế sao?”

Giọng nói của anh trầm khàn, như đang chuếnh choáng say, xuyên vào tai cô trong màn đêm tĩnh mịch. Khoảng cách hai người gần như vậy cùng với tư thế mập mờ, Lâm Hi Vũ cảm giác tim đập càng lúc càng nhanh. Không biết có phải là do thân nhiệt nóng bỏng của anh hay không mà hai má cô đỏ bừng, đầu óc cũng rối bời.

Vì sao không chào đón anh?

Nghe vào giống như đang lên án cô vậy, là vì say rượu nên mới nói vậy hay là do những lời nói của cô khiến tâm tình anh không tốt? Cô lợi hại đến mức có thể chi phối tâm tình anh ư?

Lâm Hi Vũ điều chỉnh hô hấp lấy lại tinh thần, nói: “Anh Quân Đình, em không phải không chào đón anh.”

“Không chào đón anh, vì sao lại đẩy anh cho người khác?” Giọng anh khàn khàn, giọng điệu đanh lại, “Em nói cho anh biết, phải làm thế nào thì em mới chịu tiếp nhận anh. Chỉ cần em nói, anh sẽ làm theo, được không?”