Lấy Giang Sơn Làm Sinh Lễ Cưới Đích Nữ

Chương 19: Tai bay vạ gió




Trời đông bên ngoài giá rét, bên trong nhà lại rất ấm áp.

Chỉ thấy lão phu nhân mặc trên người một chiếc áo ngắn bông màu xanh đen, bên dưới mặc quần dài lông thỏ kim tuyến, tóc bạc trên đầu được chải thẳng thả tự do phía sau, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười hài hòa và ngồi ngay ngắn ở giữa phòng, hai bên là hai vị mỹ phụ đang ngồi bên ghế mềm, theo thứ tự là nhị phu nhân La thị và tam phu nhân Tống thị.

Hôm nay Hậu phủ có một chuyện quan trọng, chính là An Bình Hầu phủ nhận được thiệp của Hộ Quốc Công phủ, họ muốn mời các tiểu thư ở Hầu phủ đến Hộ Quốc Công phủ ngắm hoa Mai và dùng trà, nghe nói mười dặm Mai viên của Hộ Quốc Công phủ vừa vào mùa mai nở rộ, chuyện này là một cảnh hiếm gặp, Hộ Quốc Công phu nhân cũng là muội muội của đương kiêm Thánh Thương, còn công chúa điện hạ lại là khách quý nên hình ảnh đẹp của mùa hoa Mai nở rộ trong nhà như thế phải mời toàn thế phu nhân, tiểu thư và công tử của các nhà trong thành đến ngắm một chút, lần này An Bình Hậu phủ cũng đã ở trong nhóm đồng ý lời mời này.

Tam phu nhân Tống thị là vợ cả của An Ngọc Trạch, đứa con thứ ba của lão phu nhân, do bà ta được xem là con gái rượu nên trên mặt luôn treo nụ cười quanh năm, hôm nay bà ta đến cùng vì muốn tìm cơ hội cho nữ nhi của mình, chuyện ra mặt này cũng không phải người nào cũng có thể đi được.

"Tam tức phụ*, lần này để cho con dẫn mấy tiểu thư đi gặp mặt thôi, cùng để cho người khác nhìn xem nữ nhi An Bình Hầu phủ của chúng ta như thế nào." Lão phu nhân lập tức bổ nhiệm Tống thị.

(*Tức phụ: con dâu, sử dụng con dâu với từ tam thì ngược ngạo quá, còn tam phu nhân thì không phải cách xưng hô của mẹ chồng với con dâu, nên giữ nguyên.)

Tống thị nghe lão phu nhân nói như thế lập tức nụ cười trên mặt càng sâu hơn, chuyện đến Hộ Quốc Công phủ tham gia yến hội thì có cơ hội cầu cũng không được, bà ta đang muốn đứng dậy đa tạ lão phu nhân.

Nhị phu nhân La thị lập tức không chấp nhận được, mà xen vào cướp lời nói: "Đại tẩu còn ở đây, theo như thứ tự phân cao thấp từ lớn đến nhỏ thì dù thay phiên ai, cũng không đến lượt Tam đệ muội đó nha."

Tam phu nhân vừa nghe xong mặt cũng lạnh đi, vì cũng đã nham hiểm quen rồi cũng không dám làm trò trước mặt lão phu nhân mà dũng cảm bộc phát, nhưng cơ thể bà ta lại hơi giật mình muốn cãi lại.

Lại thấy gương mặt của Nhị phu nhân mắt hứng, nói lời cay độc: "Cả ngày mặt của Đại tẩu cứ buồn so, con trai con gái cũng thở không được, trong phòng đại calị bị một bà di nương làm cao, có nói ra cũng không sợ người ta chê cười."

La thị xuất từ danh môn xem như là hạ người gả qua, mặc dù Nhị công tử An Ngọc Ninh không có tiền đồ gì nhưng cũng là vợ bị vợ quản rất nghiêm, muốn hỏi tam vị huynh đệ của An phủ, kẻ nào không có bản lĩnh cưới vợ bé thì nói chính đó là Nhị công tử.

Lão phu nhân không thể nhìn nổi hai đứa con dâu miệng độc địa này nữa, dù lời của nàng ta nói rất đúng, nhưng lại lạnh mặt nói: "Vậy theo như ý tứ của hai con dâu là ai dẫn đi mới thỏa đáng đây, nếu không thì cả nhà cùng đi đi, cửa nhà người ta cao như vậy thì các con nghĩ rằng đó là tiệc uống rượu sao?

La thị xoắn ngón tay trong khăn gấm, bị lời nói của lão phu nhân làm cho sợ hãi không dám nói tiếp nữa, nghĩ thầm: "Lão bà bà này đang tính giả hồ đồ à. Bàn về gia thế thì trừ Đại phu nhân còn chính là mình, mấy huynh đệ của nhà La thị mình đều làm quan, cũng từng ra ngoài có kinh nghiệm đương nhiên chính mình là người dẫn đi rồi."

Lập tức không khí trong phòng cũng trở nên yên tĩnh lại.

Đúng lúc Đại phu nhân dẫn An Tây Nguyệt đoan trang và tự nhiên bước vào phòng.

"Con dâu thỉnh an mẫu thân, mẫu thân vạn phúc." Gương mặt của Mai Vân Lạc lớn lên rất xinh đẹp, chẳng qua hay ôm nỗi buồn phiền nhớ thương nên khiến cả người cảm giác không có chút tinh thần nào. Hôm nay nhìn dáng vẻ đoan trang, nhã nhặn và lịch sự này thật là khí chất xuất chúng, mà quy tắc thỉnh an của bà ấy còn phù hợp hơn cả nàng dâu thứ hai và nàng dâu thứ ba, chẳng qua bà ấy lại không được đứa con trả sủng nên để cho Lâm di nương có cơ hội ra tay. Lão phu nhân âm thầm suy nghĩ, đây là dáng vẻ của đứa con được nuôi trong danh môn đại tộc.

"Cháu gái thỉnh an bà nội và hai vị thẩm thẩm."

An Tây Nguyệt hoạt bật cười một tiếng, rồi dịu dàng hành lễ với hai người trong phòng, lão thái thái cũng cười khanh khách kêu nàng đứng dậy.

Cùng vì vậy mà An Tây Nguyệt vẫn theo thói quen trước giờ nhận đệm ngồi của lão phu nhân, cũng ôm đệ đệ theo sát bên lão phu nhân nói: "Duẫn nhi,đệ mau hiếu kính với bà nội đi."

Lúc này Duẫn nhi cũng nghe lời, lập tức cầm một khói bánh ngọt mới đặt ở trước khóe miệng của lão phu nhân, lão phu nhân nhìn dáng vẻ đứa cháu trai ruột thịt của mình như vậy mà đau lòng, cũng giả vờ làm theo cắn một miếng cười trìu mến.

Mai Vân Lạc cũng thuận thế đánh một chiêu với Nhị phu nhân và Tam phu nhân, bà ấy vờ như không nghe được những lời giễu cợt của hai người kia mà vẫn treo lên nụ cười ôn hòa và yếu ớt như ngọc như thường này, hỏi: "Lão phu nhân, con dâu có chút chuyện muốn khẩn cầu, nhưng vẫn đang đắn đo sợ hãi, nên đặc biệt đến nhờ lão phu nhân chỉ bảo."

Mặc dù lão phu nhân hiền lành nhưng nghe đến hai chữ "khẩn cầu" cũng không ngốc, lập tức hứng thú lệnh cho Tống thị và La thị đi về trước.

La thị đang cay cú mà cũng muốn nói thật nhiều, bà ta là một người rất thích nghe chuyện bao đồng nên cũng không tình nguyện nín miệng ngột ngạt, nên cũng chẳng muốn đi nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của lão phu nhân, nào đâu còn vẻ mặt ôn hòa mà là uy nghiêm mười phần nên đành rút. An Tây Nguyệt nhìn thấy thế cũng thầm nghĩ, dù bà nội hiền lành nhưng cũng không phải một quả hồng mềm, nếu không năm đó sao tổ phụ lại bị bà nội cai quản đến sít sao chứ.

Đợi sau khi hai người kia rời đi, lão phu nhân cùng kêu nha hoàn rời đi chỉ còn chừa lại Liễu ma ma hậu hạ trung thành bên cạnh mình, Liễu ma ma cũng là người sắc bén và tinh xảo lập tức đến ôm tiểu thiếu gia vào phòng chơi.

Chỉ còn lại Mai Vân Lạc và Đại tiểu thư hầu hạ bên cạnh lão phu nhân...

Lập tức Mai Vân Lạc như bị kinh sợ mà quỳ gối xuống trước mặt lão phu nhân trong nháy mắt, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ở Tĩnh Nguyệt Am một lần cho lão phu nhân nghe trong cảm xúc lo sợ vô cùng, rồi lại nói tiếp: "Đều do con dâu yếu ớt nên mới không thể quản được hạ nhân của mình."

Dĩ nhiên Mai Vân Lạc nói là chuyện xảy ra sau khi An Ngọc Tiêu tới, còn từng tình tiết bên trong chuyện này và cố ý nhắc đến Xảo Nhi bên người Lâm di nương.

Lúc này An Tây Nguyệt cũng lập tức thuận thế, quỳ xuống theo mẫu thân mình, cha nàng bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng lão phu nhân cũng đã biết rất rõ, nên khi vừa nghe chuyện như thế cũng lập tức nhận ra được đầu sỏ của mọi chuyện do ai làm, bà ấy vừa xem đã hiểu ngay huống hồ là một nắm lửa đã bắt đầu bốc cháy rồi..

Lập tức sắc mặt của lão phu nhân tràn đầy sự tức giận, bà ấy nặng nề ném chén trà thanh hoa trên bàn sứ xuống đất, tức giận mắng một câu: "Con tiện nhân kia không thể lên được mặt bàn mà muốn hại cho An Bình Hậu phủ chúng ta vạn kiếp bất phục đây mà."

"Lão phu nhân bớt giận, con dâu thật sự không có cách nào khác nên mới nhờ sự trợ giúp của lão phu nhân." Mai Vân Lạc quỳ trên mặt đất cũng không nói đến sự tủi thân của mình, chỉ nói nàng không xứng đảm nhận chức vụ Đại phu nhân này.

Lão phu nhân lại có chút tức giận với con dâu lớn nhà mình, những năm này không biết làm sao để lung lay tâm tư của phu quân mình, chỉ biết coi chừng con trai ngốc nhà mình, lão phu nhân một đời sống lâu như thế mà chưa bao giờ gặp một người như đứa trẻ này, đúng là quá yếu đuối mà.

Cùng lúc đó lão phu nhân lại liếc mắt, nghiêm mặt hỏi An Tây Nguyệt: "Tương lai cháu cũng phải lập gia đình, hôm nay cháu cũng đã mười lăm tuổi rồi, cũng nên cho cháu học một chút làm chủ mẫu như thế nào trong tương lai, nếu không lại làm mất mặt mũi của An Bình Hậu phủ của chúng ta, người ta lại nói tất cả nữ nhân trong An Bình Hậu phủ không thể cao hơn mặt đường được."

Về phần An Đình Duẫn, chỉ là một đứa cháu trai ngốc nên lão phu nhân cũng không để trong lòng nữa, Ngọc thị cũng không trọng nam khinh nữ, đối với nàng thì chỉ cần con trai hay con gái có tiền đồ thì đều có thể làm vẻ vang nhà cửa cả.

"Cháu gái nhớ rồi." Ánh mắt của Anh Tây Nguyệt kiên định nhìn lại lão phu nhân, con ngươi sạch sẽ lập lòe sáng lên tia sáng quắc.

Cùng lúc đó, Liễu ma ma lại nghe tiếng chén trà rơi xuống đó bên sợ hãi, vội vàng từ bên trong phòng chạy ra, dù bà ấy vào trong phòng rồi nhưng cũng đã nghe được hết mọi chuyện trong lời nói êm tai của Đại phu nhân rồi, chuyện này cũng khiến bà ấy sợ hãi đến mức không nhẹ, Lâm di nương kia ỷ vào Hậu gia sủng ái, bình thường giở trò quỷ ra oai đám nô tài họ cũng đã nhìn rõ tất cả những thứ này.

Cửa Hậu phủ đệ sao lại chứa di nương dám tính kế vợ cả như thế chứ, sợ là này Lâm di nương phải ăn cả ngã về không rồi. Lại không biết sao Liễu ma ma lại tinh tế nhớ đến chuyện Đại tiểu thư đã rơi xuống nước mấy ngày trước, rồi nói: "Lão phu nhân, Đại tiểu thư rơi xuống nước và chuyện Khương ma ma chết cũng rất kỳ lạ, làm sao đúng lúc Hậu gia không có ở quý phủ lại xảy ra chuyện chứ! Đêm hôm qua, lão nô đã đi hỏi con gái của Khương ma ma, xương cốt của nha đầu vừa bị tra tấn lại vừa bị nhốt. Hậu gia mới vừa về phủ lại đúng lúc gặp Lâm di nương ở Tĩnh Nguyệt Am, từ nhỏ Tiêu nhi cũng là người đã đọc sách thánh hiền, ngài ấy muốn hiếu thuận với lão phu nhân mới xây dựng Từ Đường và mời Bồ Tát về phủ cung phụ giúp người, với tính cách của Tiêu nhi thì chắc chắn ngài ấy sẽ không chủ động đến am ni cô làm cái gì, chắc chắn có người xui khiến."

Liễu ma ma là người trung thành nhất và cũng rất đội ơn lão phu nhân mà hầu hạ cả đời, Liễu ma ma đối xử chủ tử trong phủ như người nhà của mình, bà ấy cũng biết câu có họa cùng chịu có phúc cùng hưởng.

Lão phu nhân hiểu lời của Liễu ma ma đang nói, nổi trận lôi đình mắng: "Tiêu nhi cũng về phủ rồi sao?"

An Tây Nguyệt nhìn dáng vẻ mẫu thân mình hình như bị dáng vẻ của bà nội làm cho sợ không nhẹ, lập tức đáp lời: "Phụ thân nói hôm nay đã muộn, nên ngày mai mới tiến cung ra mắt Hoàng Thương, nên đã đưa Lâm di nương về viện rồi."

Lời của An Tây Nguyệt như đã hung hăng độc hại Lâm di nương một chiêu, hơn một tháng lại không gặp mẹ già thế mà mới hồi phủ đã không quan tâm việc trong nhà mà không chịu đến bái kiến mẫu thân, thế mà lại đến viện của Lâm di nương, đây là hiếu đạo sao?

Giữa ban ngày ban mặt Lâm di nương dám quyến rũ người đương gia chủ, nếu tin này truyền đến tai Hoàng Đế thì sẽ quy vào tội lười biếng không làm tròn trách nhiệm, dù muộn không thể tiến cung gặp mặt Thánh Thượng thì về phủ rồi cũng phải đến chào hỏi mẹ già một tiếng chứ, thế mà lại thông đồng với con hồ ly tinh kia không biết thứ tự trên dưới của An Hậu gia.

Lập tức chỉ thấy lão phu nhân tức lộn ruột, máy nhíu chặt, cầm trượng đi ra khỏi sân.