Lấy Chồng Quỷ

Chương 45






"Là ai?"

Cô bé ngay lập tức bị đẩy lên không trung, bị ném đập vào tường. Ngay sau đó, liền xuất hiện một vết lõm trên tường máu từ miệng cô bé phun ra.


Cùng lúc đó, một bóng đen xuất hiện ngay phía sau cô bé. Sau đó liền bay về phía tôi. Tôi cảm nhận tiếng ai oán của một con quỷ. 

Một bàn tay từ từ vươn ra trước mắt tôi. Cổ tay áo được thêu tinh xảo với các hoa văn vàng sợi, hình tự như hoa nhưng cũng giống mây. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nó. Trên áo có hình những con rắn vàng ròng được thêu tinh xảo, tuy nhỏ nhắn nhưng sống động.

Những ngón tay trắng nõn đung đưa giữa không trung. Có những vệt sáng hiện lên tựa như ảo ảnh, nhưng tôi phát hiện ra nó thực sự hiện hữu. 

Trước khi nhìn rõ, tôi nghe thấy tiếng cô bé r3n rỉ. Máu trong miệng cứ chảy ra. Cái bóng phản chiếu trên tường trông rất mơ hồ.

Cô bé đứng dậy, nhìn về hướng tôi có chút cảnh giác: "Ngươi là ai?"

"Vừa nãy còn gọi tên ta, giờ đã quên nhanh vậy sao?"

Dương Khải đáp xuống bằng hai chân. Bây giờ mọi chuyện diễn ra đều có thật, tôi được bọc lại trong tấm áo choàng, tấm vải mềm mại chạm vào vết thương trên cánh tay tôi. 

Tôi hít một hơi thật sâu, cau mày.


Dương Khải thoáng nhìn qua, con ngươi đen tối toát lên tâm địa chết chóc. Đôi mắt đen láy dần chuyển sang đỏ thẫm. Ngọn lửa màu tím hiện trong tay bùng lên dữ dội, còn có tinh cầu màu đen bay quanh, trông rất uy mãnh. 

"Ngươi làm cô ấy bị thương?"

Câu hỏi hết sức đơn giản nhưng đầy giận dữ. Tôi rùng mình. 

Tôi định mở lời, nhưng lại thấy cô bé đã quỳ xuống, mở lời chào Dương Khải.



Điều này làm tôi ngạc nhiên, mắt phải trương lên. 

"Ma Nữ kính chào Thượng Tôn!" 

Cô bé run rẩy, giọng nói không vững: "Ma Nữ không biết người phụ nữ này là người của Thượng Tôn. Nhưng máu của cô ta rất hiếm, lần đầu xuất hiện trong suốt một ngàn năm qua, cô ấy phải mở cánh cổng địa ngục. Một khi cánh cổng địa ngục được mở ra để giải phóng các linh hồn ma quỷ, sẽ có thêm nhiều tà ma quỷ quái phục vụ Thượng Tôn, chúng tôi luôn chào đón sự trở lại của ngài, vì vậy, tiểu ma tôi đây sẽ hoàn thành nốt nghi lễ này."

"Ma Thần?" Dương Khải lẩm bẩm hai từ này, đôi mắt anh lóe lên: "Nhà ngươi sao?"

"Ngài đã quên sao?" 

Cô gái ngước lên, nhìn Dương Khải một cách kỳ lạ: "Bảy năm trước, gia đình họ Miêu của tôi bị một tay kẻ nào đó sát hại. Bà nội cũng vì thế hóa thành Miêu Bà Bà nhưng tôi thì không. Tôi thoát khỏi thảm họa, nhưng linh hồn lại khóa chặt ở bệnh viện này. Cho đến hôm đó, tôi gặp Thượng Tôn. Ngài bảo tôi phải ở lại trần giới, trở thành vật chứa, còn dạy tôi cách mở Huyết Tế Trận, mở lại cánh cổng địa ngục."

Tại sao Dương Khải lại là Thượng Tôn của cô ta, còn cô ta biết tới Dương Khải bảy năm trước, nhưng Dương Khải lại không nhớ?

Mọi thứ đối với tôi quá mơ hồ. 

Dương Khải không nói gì. Anh ấy hơi nhíu mày, đôi mắt lóe lên những tia nghi ngờ, rõ ràng đang có chút do dự về những gì cô bé nói.

"Vậy ngươi nói xem, tại sao bảy năm trước, ngươi đã thành công mở được Huyết Tế Trận nhưng không mở cánh cổng địa ngục, mà phải đợi đến bảy năm sau?"

Cô gái không dám che giấu điều gì với Dương Khải: "Bởi vì người thực sự sở hữu dòng máu hiếm sẽ xuất hiện bảy năm sau và cánh cổng địa ngục cần có Thượng Tôn mới có thể mở ra."

Sau một lúc ngập ngừng, cô gái ngước lên, tò mò hỏi:" Ngài đã quên rồi sao?"

Dương Khải không nói gì, đột nhiên một y tá đi từ bên ngoài, gây ra tiếng động  làm tôi có một linh cảm xấu:

"Dương Khải, nơi này là kết giới, làm sao mà cô ấy bước vào được?"

Chỉ vì không để ý, cô ấy đã bước đến cánh cửa của Huyết Tế Trận, đôi mắt cô lóe lên, tỏ rõ vẻ kinh sợ. Khi nhìn thấy những vệt máu trên mặt đất còn căn phòng đầy sương mù đen, cô ấy hét lên vì sốc:

"Aaaaa... Cứu! "


Còn chưa kịp che giấu, cô y tá lại nhìn thấy Dương Khải bay trên không trung, chiếc áo phập phồng để lộ ra một bàn tay toàn xương.

Khi tiếng la hét vang lên xung quanh, một số bệnh nhân đang trong phòng bệnh mở cửa, chạy đến và lập tức bị nhiễm ma khí, các bảo vệ tuần tra bên ngoài cũng vội vã chạy lại.

"Ai đó đã phá vỡ kết giới của chúng ta, phải đi thôi."

Dương Khải vội ôm tôi, tôi chỉ vào Tư Quân đằng kia: "Còn anh ta."

Dương Khải cau mày, ra lệnh cho cô gái kia: "Mang theo người kia đi theo ta."

"Vâng." Cô bé không ngần ngại, vác theo Tư Quân, chạy theo sau chúng tôi.

Dương Khải bế tôi chạy ra ngoài. 

Vào lúc đó, trên bầu trời có rất nhiều mây đen, sấm sét vang dội, xen lẫn với ánh trăng, thật là một chuyện kỳ lạ. 

"Dương Khải, ma khí rất mạnh và nguy hiểm. Nếu nó lây lan, nhiều người sẽ chết. Anh có thể ngăn chặn được không?" 

Tôi biết dù bản thân không phải là một vị thánh, nhưng tôi không muốn nhiều người chết, Linh Nhi cũng đang ở trong bệnh viện, sẽ còn có nhiều người vô tội phải chết. 

"Vì mở cổng địa ngục là mệnh lệnh của anh, anh phải có cách ngăn chặn nó chứ, phải không?"

Dương Khải nhìn xuống tôi: "Em có tin đó là anh không?"

Tôi trương mắt ngạc nhiên, liếc nhìn cô gái khiêm nhường cách một khoảng không xa, thì thầm vào tai Dương Khải: "Người đó không phải anh sao?"

"Vào lúc đó, bảy năm trước, anh vẫn đang ở dưới địa ngục."

Cột sống của tôi lạnh buốt, tim đập nhanh. Nếu đó không phải Dương Khải thì là ai? Đột nhiên cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, như một vụ động đất. Tôi ôm lấy cơ thể của Dương Khải để giữ chắc bản thân. 


Tôi nghe anh ấy nói: "Chà, bị phát hiện rồi."

"Cái gì?"

Dương Khải phớt lờ tôi và nói với cô gái: "Ta đi một lúc rồi sẽ quay lại. Nếu người dám làm tổn thương cô ấy một lần nữa, ta sẽ giết ngươi."

"Vâng."

Tôi không biết Dương Khải đã nói gì, nhưng tôi biết anh ấy sẽ đến Huyết Tế Trận. Nếu không phải anh ấy bảy năm trước, thì người giả dạng kia chắc hẳn đã đợi bảy năm, chắc chắn sẽ xuất hiện vào tối nay, vì cổng địa ngục là mục tiêu của hắn. 

Cô bé đặt Tư Quân sang một bên, lặng lẽ nhìn tôi, đột nhiên nói: "Chị ơi, có phải chị đang thắc mắc tại sao em phải làm thế này nhỉ?"

Tôi sững sờ. 

Cô bé chủ động nói: 

"Thực ra, tất cả cũng chỉ oán giận. Em không hề muốn giết ai cả. Từ khi sinh ra, em đã ở với bà ngoại, tình cảm của bà và em rất tốt. 

Em nhớ đêm đó, em đã có một giấc mơ kỳ lạ. 

Chuyện diễn ra trong sân nhà họ Miêu. 

Nhìn qua cửa sổ giường ngủ của bà, em thấy ông ngoài đâm bà bằng chính tay mình. Khi con dao sắc nhọn kia rút ra, máu phun ra tung tóe. Em cảm thấy có thứ gì dính trên mặt em, đó là máu của bà. Bà ngoại bảo em chạy đi, hãy chạy cho đến khi bà chết. Ngay lúc đó, một con mèo đen nhảy lên xác bà. 

Vài ngày sau đó, em bị tai nạn và phải làm phẫu thuật, rõ ràng chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nhưng em đã chết trên bàn mổ. Cho đến khi linh hồn trôi nổi, em mới biết là do mẹ đã mua chuộc bác sĩ khiến em phải chết vào ngày phẫu thuật đó. 

Em đã chết, dù không biết tại sao mẹ lại muốn mình chết, em chỉ cảm thấy trái tim rất đau đớn.

Em cứ thế, cứ làm một hồn ma lơ lửng trong bệnh viện, hấp thụ sự phẫn nộ của các oan hồn. Rồi một ngày, em có thể nghe bà ngoại gọi tên em, nhưng lúc đó lại đang ở bệnh viện. 

Cho đến một ngày, có một người trong làng tìm đến bệnh viện gặp bác sĩ để trình bày rõ mọi chuyện, ông ta nói rằng bà ngoại em đã hóa thành Miêu Bà Bà và ăn rất nhiều trẻ em trong làng, vậy nên ai đó đã nhờ ông ngoại phong ấn bà lại. 

Mặc dù em không thể làm gì, nhưng có thể cảm nhận nỗi đau của bà ngoại. Bà muốn được giải tỏa, nhưng em không thể giúp đỡ quá nhiều. 

Từng ngày trôi qua, em thấy em đã dần trở nên mạnh mẽ hơn và có thể làm nhiều việc mình muốn, và điều đầu tiên em phải làm đó là giết tên bác sĩ đã giết em. 


Ngay khi em vừa giết hắn, Thượng Tôn hiện ra. 

Ngài xuất hiện trước mặt em và hỏi em muốn trả thù để bà ngoại không còn đau khổ nữa không. Em nói có, và sẽ làm mọi thứ. Dù cơ thể em không còn thay đổi hình dạng nữa, nhưng em đã là người lớn rồi. 

Em luôn đem cho bà ngoại một đứa trẻ kèm theo một trái tim. Bà ngoại không muốn nhưng không có cách nào, bởi vì bà sẽ đau đớn hơn nếu không được ăn những thứ đó. Nhưng bà gần đây còn đau hơn. Em phải đem nhiều đứa trẻ hơn cho bà, và hy vọng có thể yêu cầu ngài ấy cứu mạng bà em sau khi mở cổng địa ngục. 

Dù em biết rằng bàn tay này đã nhuốm máu, rất khó để rửa sạch nó nhưng em sẵn sàng chuộc lỗi vì những gì đã làm, chỉ cần bà ngoại được giải thoát."

Cô bé lau nước mắt, đôi mắt đã đỏ hoe. Tôi nhớ cuộc gặp gỡ ở ngôi nhà cũ ngày hôm đó. Đúng là Miêu Bà Bà đã ở đó.

Nếu không có chuyện đó, sẽ không có ngày hôm nay?

Ông tôi luôn nói nhân quả sẽ có báo ứng, mọi thứ đều được liên kết với nhau, không có lửa làm sao có khói, điều nay có vẻ đúng.

Khi chúng tôi im lặng, Dương Khải lặng lẽ xuất hiện phía sau tôi. Anh ta ngay lập tức hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào?"

"Tin tốt."

"Huyết Tế Trận đã bị chặn."

Tôi phấn chấn hơn khi nghe xong.

"Vậy chuyện còn lại là gì?"

"Là tin xấu."

"Ý anh là gì?"

Dương Khải cau mày, mọi thứ có vẻ nghiêm trọng hơn tưởng tượng.