Lấy Chồng Quỷ

Chương 42






(2 người phụ nữ nói chuyện với nhau nên dùng A và B cho dễ hiểu nha)

Cô A lên tiếng: "Cô có biết cái án mạng ngày hôm qua không? Nhìn đúng thật kinh khủng. Tôi như muốn nôn mửa đến nơi, mọi người cũng bị doạ đến nỗi xuất viện. Mấy lãnh đạo của bệnh viện giờ phải để ý tới vấn đề này rồi. Cái bệnh viện này rồi cũng đóng cửa cũng nên. Tôi chắc sẽ ở lại, vì miếng cơm manh áo, cô hiểu mà."

"Gì dũng cảm dữ vậy cô?" Cô B nói.

Dì A tiếp lời. "Tôi làm việc trong cái bệnh viện này được 10 năm rồi. Sợ cái gì nữa chứ. Bệnh viện mà có khác gì cái nhà chứa ma quỷ đâu. Không sống được thì chết."

"Ể? Chứ cô không sợ thiệt hả? Đêm qua, hiện trường nhiều máu dã man, như kiểu bày bố ma trận gọi ma đến vậy." Dì B run rẩy nói. 

"7 năm trước cũng có vụ như này mà, y hệt nhau."

Nghe dì A nói vậy, tôi đột nhiên rùng mình. Tư Quân ngạc nhiên không kém. 

Rõ ràng anh ta chẳng biết biết bao sinh mạng đã phải dâng cho Huyết Tế Trận.

"Nghe bà cô đó nói gì tiếp đi." Tư Quân kéo tôi lại, nghiêng về phía ban công gần đó, hướng đôi tai để nghe cuộc trò chuyện đó.

Mặc dù dì B có vẻ sợ, nhưng bản chất con người mà, vạn sự đều có thể gây tò mò. 

"Sợ thật nhưng mà kể rõ ra tí được không?"

"Thì chuyện đó xảy ra nên mấy bác sĩ và y tá tham gia ca phẫu thuật đó hết lần này lượt khác thay phiên nhau bỏ việc, vì sợ bị giết. Nói thẳng ra thì không ai muốn làm việc ở đây nữa. Tôi lúc đó đang rất cần tiền, mà trưởng khoa muốn yên cái vụ việc này lại nên ông ta trả lương gấp năm lần cho mấy người ở lại như tôi, nên tôi ở lại thôi. Mà nhớ đừng kể cho ai chuyện này đấy."

"Chà, lo gì, cô cứ tiếp tục đi." Dì B ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó, hóng tiếp câu chuyện. 

Dì A cẩn trọng. "Tôi còn nhớ rõ mồn một hôm đó vào tháng Tư, ngay sau lễ Tết Thanh Minh*, vào tối ngày 13 âm lịch, tôi đang hoàn thành việc quét dọn. Kiểu là có một gia đình của một bệnh nhân ở trong bệnh viện, mà chỉ có bà mẹ già tới thôi.  Cô con gái bà ấy không nói được, hình như là do bị bán lên núi để lạm dụng tình d*c. Tôi sẽ chăm sóc cô gái đó vào ban đêm để mẹ cô ấy nghỉ ngơi, dẫu gì thì tôi cũng rảnh. Khi đến phòng của cô gái, y tá nhờ tôi đem bịch máu qua phòng xét nghiệm. Trước khi rời đi, tôi thấy cô con gái đấy ngủ thiếp đi rồi nên vẫn đinh ninh sẽ không có vấn đề gì cả vì cũng chỉ rời đi có tí, cũng đi bằng thang máy nữa nên sẽ quay lại sớm thôi. Mười phút sau, khi quay lại, tôi bàng hoàng thấy cô con gái đó đã chết và cổ bị cắt đúng động mạch. Máu đỏ chảy tí tách xuống đất, thành một mảng dưới gường bệnh. Hơn một giờ sau, bác sĩ thông báo tim đã ngừng đập, máu vẫn cứ chảy. Mà chẳng hiểu sau một lúc sau, cô y tá lại phát hiện ra cơ thể của người phụ nữ đó đột nhiên co rúm lại, toàn bộ vũng máu dưới giường biến mất chỉ trong nháy mặt. Hệt như ngày hôm qua. Không khác chút nào."





*Tết thanh minh thuộc 24 tiết khí tính theo lịch pháp cổ đại. Thời gian này rơi vào khoảng thời gian tháng 4 dương lịch. Cách tính tiết thanh minh sẽ là sau đông chí 108 ngày. Tên gọi thanh minh là vì mùa đông đã kết thúc. Tiết trời sẽ dần trở lên ấm áp, trả lại cho bầu trời sự trong lành. Tết thanh minh mang ý nghĩa văn hóa to lớn, ngày tết thanh minh chính là một trong những lễ hội truyền thống của Trung Quốc. (Nguồn: hoctiengtrung.com)




Nói đến đây, theo như dì A nói, tất cả hệt như vụ việc ngày hôm trước. Dẫu cho thời gian hay việc chọn người để hiến tế, tôi không mấy bận tâm đ ến nhưng đây không phải là sự trùng hợp, thì sẽ là gì?


"Tôi không nghĩ máu của cô gái đó phù hợp để hiến tế đâu. Có dòng máu âm dương thì dễ tìm đấy nhưng máu của người thuần âm thì không đơn giản thế đâu." Tư Quân cau mày, vuốt cằm, lẩm bẩm. 

"Nếu không có máu của người thuần âm, cái kết giới ma quỷ đó không mở được. 7 năm trước, cánh cổng đó không mở, vì cô gái đó hẳn không phải người thuần âm. Lần hiến tế hoàn toàn thất bại."


"Nếu thất bại thì sao?"

"Nó sẽ phẫn nộ hơn nhằm quay trở lại. Tôi tính đâu đó chắc phải có nhiều người chết vài năm qua. Bệnh viện là nơi tốt để mấy oan hồn kia báo thù, đã có kha khá người chết oan."

Tư Quân nhìn đồng hồ. "Thời gian không còn nhiều, trước tiên cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ. Tối nay sẽ hành động theo kế hoạch ban đầu."

Tiến thêm vài bước, Tư Quân đột nhiên dừng lại nhìn tôi, nói. "Mặc dù cô đang yếu, nhưng vì lợi ích tình hình chung, tối nay hãy đến đó."

Gương mặt Tư Quân ánh lên vẻ nghiêm túc. Đó là cảm giác sẵn sàng hy sinh bản thân khi làm những việc lớn, nhìn anh ta làm tôi hồi tưởng về bố tôi. Trái tim tôi nao nao xúc động. 


Tôi nói. "Yên tâm, tối nay tôi sẽ có mặt."

Anh ta mỉm cười, ra hiệu, rồi rời đi.

Tôi tính đi nghỉ ngơi rồi sẽ gặp Linh Nhi một lúc. Sau đó chắc sẽ đưa Thiên Sơ về thăm nhà. Dì A đột nhiên kêu lên khiến tôi phải dừng chân lại.

"Thật ra, trong căn phòng mà người phụ nữ chết hôm trước, tôi đã trông thấy một cô bé nhìn chằm chằm vào cô ta, sau đó làm hành động cứ như chui vào người của cô ấy vậy. Chỉ vài tích tắc sau đó, người phụ nữ trở thành xác chết. Máu được xoá sạch không dấu vết. Tôi cho rằng cô bé đó đã giết người phụ nữ và hút cạn máu cô ta. Thường nhân dân đồn đại oan hồn của trẻ nhỏ luôn mạnh hơn của người lớn. 

"Cô bé?" Tôi cau mày. 

Trước khi người phụ nữ đó trở thành xác chết đêm qua, tôi không thấy bất kỳ đứa trẻ nào trong phòng. Tôi cũng không chú ý thấy có đứa trẻ nào chui vào người cô ta vì lúc đó đang bàn chuyện với Tư Quân. 

"Dừng lại, dừng lại, đừng nói nữa, tôi sợ lắm rồi."

Dì B chạy ngay ra ngoài, ở đó chỉ còn lại dì A đang thở dài trong vô vọng. 

"Mọi thứ trên đời này ắt đều có quả báo của nó, nguyên nhân kết quả luôn hiện hữu trước mắt chúng ta,"

"Dì, cái cô bé 7 năm trước dì nhắc tới là người như nào thế ạ?"

Dì A không ngờ người ở phòng đối diện lại nghe được chuyện này, khiến cô giật mình. "Đột nhiên hỏi thế làm dì giật mình thật đấy."

Tôi lè lưỡi xin lỗi. "Cháu xin lỗi. Nhưng dì à, dì làm ơn cho biết chút ít về... cô bé đó được không?"

Dì A nheo mắt nhìn tôi. "Dì không mong đợi việc mấy cô cậu cứ thích dính líu mấy chuyện này nhưng dì sẽ kể cho cháu. Cô bé rất dễ thương, nhóc đó mặc một bộ váy đỏ với mái tóc rất dài với đôi mắt đen."


Tôi chột dạ nhưng cũng cảm ơn dì rồi rời đi. 

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi từng thấy cô nhóc đó, cũng phải trên một lần rồi. Nhưng tôi chỉ nghĩ con quỷ mà Tư Quân nhắc tới chắc là người trưởng thành rồi chứ, không ngờ lại là một cô bé. 

Mọi thứ đều có quả báo của nó. Ngay lập tức, tôi bật điện thoại và lên ngay trang mạng để tìm kiếm thông tin về Miêu Bà Bà ở khu vực nhà cũ trước đó cùng với mấy đứa trẻ đã chết trong bệnh viện này bảy năm trước.

Tôi không mong đợi sẽ nhận được những thông tin chi tiết cụ thể từ các trang mạng. 

Nhưng lập tức hiện lên trước mắt tôi có một thông tin về Miêu Bà Bà trong ngôi nhà cũ đó và một bé gái sáu tuổi đã chết trong bệnh viện này. 

Sống trong khu vực nhà cũ, MỘT GIA ĐÌNH HỌ "MIÊU". 

"Miêu?" Tôi cảm thấy có chút quen thuộc. "Đó có phải là ngôi nhà lần trước mình lạc vào không nhỉ?"

Tôi phóng to bức ảnh của cô bé đó được đăng trên mạng và sự thật trước mắt làm tôi bật ngay khỏi giường. 

Cô bé ước chừng cũng năm, sáu tuổi. Cô mặc một chiếc váy đỏ, tóc rất dài, con ngươi tối màu, da cũng rất mịn màng, trông thật dễ thương. 

"Cô bé đó thực sự là một con quỷ sao?"

Nhớ lại đêm đầu tiên gặp mặt, cô bé đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất. Sau đó, tôi đã gặp Tư Quân và cậu ta nói tôi có thể nhìn thấy hồn ma.

Đêm hôm trước, tôi nhớ những gì Thượng Kha đã hỏi. Lúc đó, lòng tôi cũng có chút nghi vấn. Bây giờ nghĩ về nó, Thượng Kha thực sự không nhìn được hồn ma nên mới hỏi cô bé đó ở đâu.

Ngoài ra, ngày đầu tiên tôi gặp Tư Quân, cô bé đó đã chạy ra khỏi phòng phẫu thuật khi Tư Quân vào trong đó. 

Nhưng nếu cô bé thực sự là một oan hồn, tại sao Dương Khải không chú ý đến?

Tôi gọi Tư Quân lần nữa. "Tư Quân, tôi nghĩ tôi tìm thấy chút manh mối."


Tôi nói với Tư Quân những gì tôi tìm thấy. 

Anh ấy nói với tôi. "Tôi cũng đã phát hiện ra người đã chết đó là con gái nhà họ Miêu. Bây giờ, cô bé đã lớn lên với oán khí đầy người. Chúng ta tuyệt đối không được khinh suất."

"Lớn lên?" Tôi nghi ngờ nói. 

"Nhưng mấy ngày qua, tôi chỉ nhìn thấy một cô nhóc thôi. Kể cả cái đêm khi tôi nghe tiếng Chuông Linh Hồn của anh, rồi còn đêm qua nữa, cô ấy vẫn chỉ là một cô bé 6 tuổi mà thôi."

"Cái gì? Nhắc lại tôi nghe xem nào!"

Giọng nói của Tư Quân đột ngột vang lên, đầy sự ngạc nhiên. "Kiều An, cô đã thực sự nhìn thấy con quỷ hung dữ đó rồi sao? Còn thấy nó trông vẫn như một đứa trẻ sáu tuổi phải không?"

Tôi không biết tại sao Mặc Linh nói vậy, nhưng dường như anh ấy chắc chắn đã biết cái gì đó. Phản ứng của anh ta cũng đôi phần khó hiểu. 

Sau khi nghe xong, tôi trả lời. "Đúng, tôi đã nhìn thấy."

"Tệ thật..." Mặc Linh đột nhiên rơi vào im lặng khiến tôi không dám cầm điện thoại. Dù muốn hỏi có chuyện gì đã xảy ra nhưng cứ lo sợ làm phiền anh ta. 

Giọng Tư Quân vang lên. "Hóa ra là như vậy."

"Vì cái gì?"

"Cô đi đến chỗ dì A hỏi lại cho tôi. Nếu đoán đúng, căn phòng của cô gái bị giết đêm qua chính là căn phòng của cô gái bị giết bảy năm trước. Lần này, Huyết Tế Trận đang được tái hiện lại. Và càng chắc chắn hơn cái lối vào cánh cổng địa ngục đó đang nằm trong bệnh viện."

"Lối vào cổng địa ngục nằm trong bệnh viện?"

"Có một vài lối vào cổng địa ngục bất kỳ rải rác trên khắp mọi nơi trên thế giới. Điều này không đáng ngạc nhiên là mấy. Cô hãy đi hỏi đi, nếu chuyện đó là sự thật, tối nay sẽ có một cuộc chiến đẫm máu, cứ chuẩn bị tinh thần đi."

Ban đầu cứ tưởng đây là chuyện đi bắt oan hồn đơn giản, ai dè lại nghiêm trọng như Tư Quân nói.