Lấy Chồng Quỷ

Chương 33






"Nương tử à, sao em lại khóc thế?"

Giọng nói trầm ấm lại có chút yếu ớt vang lên. Tôi ngước mắt nhìn lên, bỗng thấy một vài vết xước trên khuôn mặt của Dương Khải với những vết thương chảy máu dường như đã khô. Và cũng có một vài vết bỏng nữa. Chiếc áo choàng đen của anh ấy bị rách ở một số chỗ, ngực thì bị cứa bằng dao. Cả người Dương Khải đẫm đầy máu.

Dương Khải dựa người vào chiếc ghế sofa và đưa tay ra, ôm lấy tôi. Anh ấy thì thầm vào tai tôi với cảm giác thoải mái "Em đang rất tức giận phải không, chuyện gì đã xảy ra vậy ?"

Anh đưa tay ra, lau nước mắt cho tôi, nhưng dường như tôi lại càng khóc to hơn. Tôi luôn thấy Dương Khải rất mạnh mẽ. Nhưng thấy anh ấy bị thương như thế này, trông anh ấy thật tệ.

"Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy? Em thấy anh rất đau? Anh sao không? Có chuyện gì quan trọng sao? À! Đúng rồi. Để em lấy hộp sơ cứu đã. Em phải cầm máu cho anh trước, sau đó chúng ta sẽ đến bệnh viện. Anh đợi em ở đây!"

Tôi hoảng loạn. Bản thân thực sự không biết phải làm gì ngay bây giờ.

Dương Khải khẽ mỉm cười và ôm tôi vào lòng thật chặt đến nỗi tôi không thể rời đi. Giọng nói của anh có chút khàn khàn "Những thứ đó vô dụng với tôi. Đồ Ngốc! Tôi là quỷ, không phải con người"

Tôi sốc, ngã quỵ xuống sàn. Nước mắt tôi tuôn rơi " Vậy phải làm thế nào thì em mới có thể giúp anh được? Trông anh cực kỳ đau đớn"

"Thật lòng mà nói, có một cách có thể giúp tôi phục hồi ngay lập tức nhưng nó sẽ không dễ chịu đối với em đâu"

Tôi lắc đầu, nói "Không sao! Miễn là có cách, em chấp nhận làm bất cứ điều gì"

Dương Khải mím môi lại rồi mỉm cười. Đôi mắt anh ấy sâu thẳm nhưng dần trở nên mềm mại. Anh ấy dựa sát vào người tôi "Cho anh chút máu"

Tôi tự hỏi "Máu?"

"Đúng vậy!"

Tôi thậm chí không nghĩ ngợi gì nhiều. Điều duy nhất trong đầu tôi bây giờ là vì anh ấy, tôi có thể làm bất cứ điều gì. 

Tôi cầm ngay con dao gọt trái cây trên bàn để cà phê, cứa lên da cánh tay của mình. Cánh tay tôi đau nhức nhói. Tôi cắn răng, đưa tay ra trước mặt anh.


Dương Khải có chút sững sờ. Đôi mắt anh ấy phát ra thứ ánh sáng kì lạ. Anh ta đẩy nhẹ trán tôi ra sau, cười khẩy "Tôi hứa sau này sẽ không liều lĩnh như vậy nữa "

Rồi anh ấy cúi đầu gần với vết thương, uống máu.

Tôi ngay lập tức cảm thấy như có thứ gì đó trong cơ thể tôi đang biến mất dần. Tôi đã có cảm giác tràn đầy năng lượng và mạnh mẽ trước đó nhưng ngay giây phút say khi Dương Khải uống máu, tôi lại có cảm thấy yếu đuối và buồn ngủ.

Bỗng nhiên, vết sẹo trên ngực của Dương Khải biến mất một cách thần kì. Thậm chí cả vết thương trên mặt cũng biến mất. Anh ấy dần quay lại trạng thái bình thường ban đầu nhưng dường như còn đẹp trai hơn.

Hóa ra máu của mình lại hữu ích vậy ư?

"Em ổn"

Tôi yếu đuối dựa vào người anh ấy. Dương Khải vẫy bằng một tay, vết thương trên tay tôi biến mất.

Dương Khải nhìn tôi một cách đau khổ, nhẹ nhàng đưa tôi vào vòng tay của anh ấy "Máu của em thật sự rất quý giá nên anh chỉ cần một chút thôi. Em không được phép làm tổn thương bản thân mình lần nữa, nhớ chưa?"

"Nhưng em thực sự lo lắng cho anh...Cứ sợ anh biến mất đột ngột rồi sau đó, để em lại một mình."

Nước mắt tôi bắt đầu tuôn ra. Dương Khải thở dài và hôn lên môi tôi "Anh sẽ không rời xa em, yên tâm đi!"

"Dương Khải, anh đã đi đâu vậy? Sao anh bị thương nặng như vậy chứ?"

"Không sao đâu! Đừng nghĩ gì về điều đó, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn"

"Lần sau?" Tôi nhìn vào Dương Khải, đoán "Có phải anh đi tìm kiếm manh mối về cơ thể của mình rồi sau đó gặp phục kích?"

Dương Khải không nói gì. Tôi tiếp tục nói "Đó có phải là....manh mối cuối cùng không? Vậy có manh mối nào nhỏ mà dễ tìm hơn không? Nếu có, em sẵn sàng giúp anh"


"Nhưng sau đó, em sẽ phải tham gia vào một thế giới đầy hỗn loạn và nó thực sự đáng sợ, em không sợ đấy chứ?"

"Em...em sợ NHƯNG..." Tôi ngước nhìn anh ấy với vẻ đầy tự hào, đôi mắt tôi kiên quyết "Nhưng anh là chồng em, với cương vị là một người vợ như em thì nên giúp chồng thoát khỏi rắc rối, không phải sao?"

Dương Khải nhìn tôi chằm chằm một lúc trước khi thì thầm vào tai tôi "Em không còn sợ cuối cùng em sẽ cùng tôi xuống địa ngục à?"

"Ông nội Linh Nhi đã nói không còn cách nào để phá hủy được một cuộc hôn nhân âm dương. Nếu đây là số phận em phải vượt qua...em sẽ không miễn cưỡng bản thân nữa. Tại sao em không thể nghĩ theo hướng nhìn tốt hơn? Anh là chồng em và điều đó... cũng tốt với em. Nếu ta không thể sống trên dương gian cùng nhau vậy khi xuống âm phủ, em xin nguyện nắm chặt tay anh. Em không dám mong đợi quá nhiều, chỉ cần nắm chặt lấy hạnh phúc trước mặt em thôi"

Dương Khải nắm lấy tay tôi và ôm tôi thật chặt. Tôi có thể cảm nhận thấy cơ thể anh như đang run rẩy có chút yếu đuối nhưng bản thân lại không thể nào thấy rõ qua biểu cảm của anh. Tôi không biết cảm xúc của anh ấy hiện tại như nào.

Nhưng đối với tôi, như đã nói, càng ngày tôi lại càng sợ anh ấy biến mất.

"Cơ thể của anh bị phong ấn ở một nơi bí ẩn. Những quả cầu nhỏ màu trắng anh thấy trên tay Nhiên Nhiên chính là một trong những manh mối. Anh đã có được  manh mối vào đêm qua nhưng lại bị vướng vào một cuộc phục kích. Mặc dù anh là quỷ nhưng vì phong ấn rất mạnh mà sức mạnh của anh lại hạn chế nên..."

"Vậy...ta chỉ cần tìm những quả cầu màu trắng đấy?"

"Chà...manh mối tiếp theo chắc chỉ xuất hiện khi ta thu thập đủ bảy quả cầu"

"Em sẽ chú ý" Tôi gật đầu đồng ý trang trọng, miễn tôi có thể giúp Dương Khải. Dương Khải cười to "Ngốc à! Vấn đề là rủi ro rất lớn nên...chỉ cần mỗi mình anh là đủ rồi"

"Em có thể giúp anh mà"

"Nhưng bây giờ người trợ lý này cần nghỉ ngơi" Dương Khải đột nhiên bế tôi lên, từng bước bước vào phòng "Có chút âm khí trong máu em, em cần phải được nghỉ ngơi"

Tôi bám chặt lấy quần áo của anh ấy và hỏi "Anh có thể đi được không?"

"Bây giờ em lại lo anh không đủ sức lực bế em à?" Dương Khải bế tôi lên giường và ôm tôi thật chặt. Mặt tôi nóng, đỏ hết cả lên. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi bị giữ ở trên giường nhưng tôi vẫn cảm thấy đỏ mặt, tim đập liên hồi "Đi ngủ đi!"


Tôi rúc ngay vào trong vòng tay ấm áp của anh ấy. Dương Khải vẫn nhìn tôi, vén tóc rồi hôn lên trán tôi. Hàng mi dày của tôi đã che đi cảm xúc thật trong đôi mắt của mình...

Khi tôi tỉnh dậy, lúc đó đã hơn bốn giờ chiều và Dương Khải vẫn ôm tôi không rời đi. Điều đó làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì anh ấy thường rời đi mỗi lúc thức dậy.

"Linh Nhi vừa gọi em, nói rằng cô ấy phải về nhà vào đêm nay và bảo em đến bệnh viện trực"

"Anh đồng ý không?"

"Anh không đồng ý" Dương Khải trả lời một cách nhanh chóng "Em phải quay trở về sau bữa tối và không được phép ở đó qua đêm"

Trong lòng tôi có chút lo lắng, chắc Linh Nhi đã nói gì đó nên có lẽ Dương Khải đã biết được nhưng lúc này tôi lại đành gật đầu "Anh yên tâm, em sẽ về nhà sau bữa tối"

"Được!"

Sau đó, tôi liền đi mua thức ăn và nấu ăn. Cho dù vết thương của Dương Khải đã hồi phục nhưng cái như là sức sống của anh ấy lại bị tổn thương nghiêm trọng. Anh ấy cần phải tu luyện tại nhà trong những ngày này.

Tôi lên kế hoạch và đưa ra quyết định nhanh chóng . Tôi đã gọi cho một nhân viên chăm sóc.

Sau khi hẹn gặp nhân viên chăm sóc, tôi lên xe. Khi đi đến cửa bệnh viện, tôi dừng lại để nhìn khu vực nhà cũ đối diện. Như dự đoán, tôi đã nhìn thấy Miêu Bà Bà trong nháy mắt. Tôi vội vàng quay đi

Nếu như quay lại lần nữa, tôi có nhìn thấy bà ấy nữa không?

Tôi quay lại chỗ đó từng bước từng bước chậm chạp, đầy lo lắng và...không thấy Miêu Bà Bà đâu. Tôi thở phào nhẹ nhõm và đi vào phía bên trong.

Khi đi qua sảnh của khoa điều trị nội trú và đợi thang máy, tôi thấy có một người phụ nữ chắc đã ngoài 50 đang khóc, từng bước bước ra ngoài với sự dìu dắt giúp đỡ của người thân. Ngay cả đôi mắt của người đàn ông bên cạnh cũng đỏ hoe.

Người phụ nữ đang khóc đó rất buồn và liên tục than thở "Tại sao? Con tôi đang khỏe mạnh cơ mà. Tại sao nó lại chết chứ? Tất cả là tại cái bệnh viện này. Tôi phải kiện! Trả con lại cho tôi"

Tôi đoán chắc do tranh chấp của bác sĩ với bệnh nhân lần nữa. Lúc đó, thang máy cũng vừa xuống đến. Tôi bước vào trong cùng với một vài bà dì. 

Thang máy đột nhiên trở nên đông đúc và một số người đó nói với tôi "Cô có biết gì không? Đây là tai nạn lần thứ mười trong bệnh viện này trong vòng hai tháng này đấy"


Một bà dì khác nói "Bệnh viện này lớn vậy. Có gì lạ khi có người chết cơ chứ?"

"À! Thế chắc cô không biết đấy thôi" 

Bà dì thứ ba có vẻ ngoài khá mập mạp cầm tay tôi và nói "Tất cả các tai nạn này đều ở khoa Phụ Sản. Họ nói có một em bé sơ sinh vừa mới chào đời đang rất khỏe mạnh. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến một đêm, họ nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh nhưng lại không biết âm thanh đó đến từ đâu. Ngày hôm sau, người mẹ ấy không tìm thấy đứa con vừa chào đời của mình đâu. Và điều tệ nhất là đêm trước đó, người mẹ mơ thấy đứa con bị một bà lão bắt đi. Vài ngày sau, một đống xương trẻ con xuất hiện bên cạnh người mẹ và mọi thứ đã bị lấp đi"

Ngay khi nghe đến từ "bà lão" và "đứa trẻ", tôi lại nhớ tới Miêu Bà Bà đêm hôm qua. Người ta nói  Miêu Bà Bà là người thích ăn thịt trẻ con, đặc biệt là trẻ sơ sinh.

Đột nhiên, tôi rùng mình.

Bà dì đứng sau lưng tôi cười khẽ "Cô bé, đừng sợ, đây chỉ là tin đồn mà thôi. Ai mà biết được đó là thật hay giả chứ nhưng mà ....." Bà dì đó cố tình kéo rê với giọng nói nghẹn ngào đến kỳ lạ "Mọi người đều đoán đó đều là do Miêu bà Bà. Cô có biết Miêu Bà Bà là ai không? "

Tôi cười thầm có chút ngượng ngùng. Rồi người bà dì khi chuyển chủ đề nói, xen vào "Từ thời xa xưa, tương truyền có câu chuyện nói rằng có một con mèo đen bị trẻ con đánh đập đến chết mà âm khí trên người nó quá nặng. Khi đó, có một bà cụ đã ôm xác con mèo đen đó và chết theo nó và từ đó, cái xác chết của bà lão được cho là đã hóa thành Miêu Bà Bà, bà lão chuyên ăn thịt trẻ con"

"Đó chỉ là tin đồn, đúng không?" Tôi nói rồi cười nhẹ "Cháu đến nơi rồi,  cháu xin phép đi trước ạ"

Mặc dù tôi chỉ nói qua loa, nhưng tôi biết thực sự có một Miêu Bà Bà vì tôi đã nhìn thấy bà ta! Có phải đó đúng là bà già chuyên ăn trẻ sơ sinh không?

Tôi lắc đầu, quyết không suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa. Tôi bước đến trước cửa phòng bệnh. Đột nhiên, có một cảm giác lạnh đến thấu xương bao trùm lấy tôi. Ngước nhìn xuống, hóa ra đó là cô bé đêm hôm qua.

"Em gái, em ổn đấy chứ?"

"Chị gái, em đang trốn. Gặp chị sau nhé"

Cô bé liếc nhìn ra phía sau rồi bỏ chạy thật nhanh. Ngay lúc đó, tôi đi ngang qua vài nhân viên bảo vệ rồi đi thẳng đến trạm y tá. Ở đấy tập trung rất nhiều người. Hình như có chuyện gì đó đã xảy ra.

Tôi cũng tới gần để xem sao. Thoạt nhìn, tôi thấy có một chàng trai trẻ chạc tuổi đôi mươi, mặc một chiếc áo khoác. Xung quanh anh ta toàn là y tá

"Tôi đã nói rồi. Có ma ở đây, có ma thật đó. Nếu các cô không để tôi bắt chúng thì cuối cùng các cô sẽ là người phải chết!"

Anh ta lo lắng nói toáng lên. Anh ta giơ hai tay ra và đột nhiên có một tiếng chuông kêu lên rành mạch.

Mắt tôi sáng lên. Tiếng chuông đó hệt như tiếng chuông đêm hôm qua.