Lấy Chồng Ma

Chương 6: Đêm xuân




Lấy Chồng Ma

Chương 6 Đêm Xuân

_______________

Thanh giật mình quay sang nhìn lấy cậu Tình, rõ ràng thanh âm này là của cậu, vậy tại sao lại có thể phát ra ở ngoài kia..

- Giọng.. Giọng nói này.. Cậu.. Tại sao có thể vậy được..

Thở dài một hơi, cậu dùng chút sức lực kéo cô lại. Từ phía ngoài tiếng cửa lại tiếp tục bị kéo mạnh, tiếng móng tay cào ken két trên cánh cửa càng lúc càng rõ ràng như muốn phá tan mọi thứ..

Thanh lúc này đã sợ hãi đến cực điểm, cơ thể không rét mà run, cô sợ hãi khóc to..

- Rốt cuộc hai người là ai..

Lúc này, cậu Tình đang nằm bất động uể oải kéo cô nằm xuống bên cạnh, cậu với tay xuống tấm áo đã rách nát ở dưới đất, lấy lên một cái túi nhỏ thấm máu.. Sau một lúc chật vật mới lấy trong đó ra miếng sâm đen mà cậu đã tráo đổi cho Thanh.. Chẳng nói chẳng rằng cậu liền đưa lên miệng cắn một góc mà nuốt ực xuống bụng..

Chẳng mấy chốc cơ thể cậu đỏ phừng lên, hơi nóng tỏa ra lấn át thứ khí lạnh như người chết từ bên ngoài tràn vào, Thanh nằm bên cạnh khinh ngạc ngước nhìn cậu. Cô nói..

- Cậu làm sao vậy..

Cậu đáp

- Đây là tác dụng của sâm quý ngàn năm. Cả cái nhà này chỉ có một miếng lưu truyền mấy đời, nó chỉ được ngậm mà không được ăn..

- Thế tại sao cậu lại ăn..

- Bởi vì ta không muốn cô chết..

Lời vừa cất ra càng làm cho Thanh thêm phần nghi ngờ, cô lại trông thấy nước mắt trên mặt cậu cứ vậy chảy xuống, cô biết cậu không nói dối. Đột nhiên cậu nói..

- Cô thay đồ đi. Mặc áo cưới hôm bữa vào..

Thanh đáp..

- Cậu muốn làm gì..

- Cứ làm đi. Ta sắp không gượng được nữa..

Cậu yếu ớt trả lời, mặc cho cánh cửa vẫn rung lắc dữ dội kèm theo những âm thanh kinh rợn vẫn đang phát ra, Thanh đỏ mặt ngại ngùng khoác lên mình bộ váy cưới.. Cậu ra hiệu cô đỡ mình đứng dậy, thắp lấy ba nén hương thơm cắm ngay giữa bàn..

Cậu lấy tấm vài đỏ trùm kín đầu cô lại rồi nói..

- Thực ra chúng ta vẫn chưa phải vợ chồng, ngày cô đến thủ tục vẫn chưa trọn vẹn.. Nếu cô không đồng ý làm vợ ta thì đợi vết thương bình phục ta sẽ đem cô trở về nhà. Còn muốn ở lại đây thì..

Chưa bao giờ Thanh cảm thấy bản thân mình rung động như vậy, cũng chẳng đợi cậu nói xong cô đã nói.

- Con gái lấy chồng thì theo chồng. Em đồng ý..

- Được.

Cậu nắm lấy tay cô, một làn hơi ấm qua đó chạm vào da thịt truyền khắp cơ thể Thanh.. Nhưng lúc này tiếng cào càng lúc càng lớn, cửa bị dập lên hồi như kẻ ngoài kia muốn trực tiếp xông vào..

- Mày.. Mày thật sự dám phá tao.. Tao sẽ giết chúng mày..

Thanh tím tái mặt mày nắm chặt tay cậu hơn, cô nghiêng đầu nhìn qua khe cửa chỉ thấy lấp ló một con mắt đỏ lòm dận dữ đang nhìn vào. Thấy vậy cậu liền an ủi.

- Không sao.. Dừng để ý ngoài kia.. Tiếp tục đi.

Thanh gật đầu cùng cậu lạy trời, lạy đất hôn lễ chỉ có hai người cứ vậy được cử hành một cách chóng vánh.

- Ta thề suốt đời này sẽ bảo vệ cô. Có chết cũng vậy.!

Thanh rơm rớm nước mắt đáp.

- Em thề cả đời này chỉ có cậu làm chồng, nguyện bên cậu nâng khăn sửa túi..

Hai người vừa mới thề xong thì âm thanh lạnh lẽo lại vang lên mang theo âm điệu giận dữ..

- Không.. Mày không được làm vậy.. Nó là của tao.. Con đàn bà lăng loàn.. Hai đứa mày sẽ phải chết..

Cậu chẳng đáp lại lời hắn mà kéo thanh ngồi lên giường, vết thương mới khâu do vận động mà đã lại rỉ máu, cậu chỉ cau mày kìm nén đau đớn, nhẹ nhàng gỡ lấy tấm khăn che đầu trên người cô ra.. Đặt nụ hôn nhẹ nhàng trên trán, cậu nói.

- Hôm nay ta muốn chúng ta thật sự là vợ chồng..

Thanh nghe cậu mạnh dạn nói vậy cũng ngầm hiểu ra, cô lại khẽ liếc tới kẻ đang gào rú bên ngoài thì cậu liền nói.

- Có cơ hội ta sẽ nói hết mọi chuyện với cô.. Cô chỉ cần tin tưởng ta.. Căn phòng này hắn không thể tự ý vào được khi có ta ở đây, ta biết cô thắc mắc mọi chuyện. Nhưng lúc này rất khó giải thích, đợi có cơ hội ta sẽ cho cô biết hết mọi chuyện. Đừng để ý đến kẻ ngoài kia.

Thanh thấy cậu chân thành như vậy cũng không nỡ từ chối, hơn cả tháng nay mang cái ngữ cưới chồng nhưng đêm nào cũng chăn đơn gối chiếc, quả thực cô cũng cảm thấy có lỗi với cậu. Từ lúc có cậu ở đây, sự sợ hãi cũng theo đó mà được san lấp.

Cô ngại ngùng đáp.

- Để em cởi áo cho cậu..

Cậu gật đầu gỡ bỏ quần áo, Thanh nằm thẳng người xuống giường đỏ mặt ngại ngùng. Cô nhắm mắt, nắm chặt hai tay. Cậu hôn nhẹ một cái trên gương mặt trắng mịn của cô. Thanh giật bắn mình, mặt cô đỏ au, tay đẫm mồ hôi, chợt cô ngẩng đầu, hôn phớt qua môi cậu như chuồn chuồn chạm nước, rồi lý nhí một tiếng rồi xấu hổ cúi đầu.

Bàn tay cậu gỡ từng nút thắt trên áo Thanh ra rồi sờ vào bên trong. Cảm giác trơn tru ấm mềm lan theo đầu ngón tay, hai mỏm đồi nhu nhuyễn kẹp tay cậu ở giữa, da thịt trắng nõn như tắm sữa, mong manh dễ vỡ. Thanh mắt nhắm hờ, miệng nhỏ hồng hấp hé, bộ ngực căng tròn phập phồng, khiến bàn tay núp trước ngực cô cũng nảy lên liên tục.

Cậu Tình tim đập thình thịch, thực ra cậu cũng chẳng muốn xâm hại tới cô, nhưng tình thế ép buộc. Nói về miếng sâm cậu cắn một góc, nó không đơn giản thì thích cắn thì cắn.. Vết thương trên người không phải bình thường, không chỉ khâu lại là xong mà phải cần một lượng lớn dương khí bổ sung vì nó đã bị nhiễm tà khí. Chỉ có cách này cậu mới tránh bị ăn mòn mà dẫn đến cái chết, vậy thì miếng sâm này là vật lựa chọn hoàn hảo nhất. Nhưng khi một vật đại bổ dẫn vào thì tác dụng phụ bắt buộc phải có, cũng có thể nói là một thứ xuân dược hạng nặng.

Tay cậu thuận thế trượt trên ngực Thanh, phủ lên tảng đồi non mềm, dưới sự ma sát của bàn tay thô ráp, hai hạt đậu đỏ nhô cao, không ngừng run rẩy như thỏ con hoảng sợ, chống vào lòng bàn tay cậu.

Cậu nuốt nước bọt cái ực, lòng tay day day hạt đậu đỏ kiều diễm đó. Cô rên "ư" một tiếng, người mềm rũ ngả vào lòng cậu, môi hồng hé mở, hơi thở hổn hển thơm như hoa lan:

- Em sẽ mãi là của cậu..

Cậu cởi hết quần áo trên người cô xuống. Hai tay nâng sống lưng trơn nhẵn của Thanh, xoa nắn từ vùng eo trở xuống, nắm ngay quả mông thơm mềm, bóp nhẹ một cái.

Thanh như bị điện giật, tâm hồn phát run, miệng thở ra từng làn hương thơm ngát, yêu kiều kêu một tiếng rồi ngả vào lòng cậu, mắt soi vào chiếc gương trên bàn trang điểm. Chỉ thấy bóng mình trong gương má đỏ môi hồng, xuân tình phơi phới, đang ôm xiết cậu, chỉ trong khoảnh khắc sẽ hợp thành một thể, cô vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, mặt dâng lên hai áng mây hồng, càng tăng thêm vẻ kiều mị.

Thanh căng cứng cánh mông, đôi chân ngọc mượt mà thon dài quắp lấy người cậu, mông dần bị ép xuống.

"Ô..." Sau một âm thanh khe khẽ, tiếp đó là tiếng rên rỉ hay nức nở, không tài nào phân biệt nổi nữa… m thanh gầm rú bên ngoài hay tiếng hai cách cửa va chạm vào nhau theo sự giận dữ của kẻ kia cũng lu mờ tan biến mất. Đêm nay, hai người tình lang ý thiếp, ân ái ngọt ngào không tả xiết. Thanh tuy bề ngoài ôn nhu điềm đạm nhưng lại là người dám yêu dám hận, giờ tâm nguyện được thỏa mãn, nàng thẹn thùng phối hợp cùng cậu Tình, mặc cho cậu hành sự. Nhìn trạng thái thân mật của mình và cậu trong gương, trong lòng nàng ngoài sự xấu hổ còn xen lẫn một cảm giác kích thích mãnh liệt, rên rỉ thở gấp, triều lên triều rút, tạo nên cảnh xuân mỹ miều, vô vàn nóng bỏng trong căn phòng nhỏ bé đơn sơ.

Sau vài độ mây mưa, cậu hùng phong không giảm, tráng chí chưa nguôi, cô kiều diễm phơi phới, hoa đã nở mấy lần, khó mà tiếp tục nhận ơn mưa móc, nàng ngượng ngùng rúc vào lòng cậu ngủ thiếp đi trong niềm hạnh phúc.

Sớm hôm sau khi cậu tỉnh giấc, Thanh đã thức dậy trước, mắt đẹp hé mở, mặt hồng hoa đào, cánh tay trần ôm sít quanh ngực cậu, bộ ngực đầy đặn của cô nhẹ nhàng ma sát phía trước. Thanh mặt như tô son, cái miệng nhỏ thở ra một làn hương thơm nhạt, thẹn thùng nói.

- Cậu tỉnh rồi..

Cậu cũng khẽ đỏ mặt ấp úng nói..

- Ta.. Ta xin lỗi.. Đêm qua.. Haiz. Tại miếng sâm chết tiệt này..

Thanh nép đầu sát ngực cậu.

- Không. Là em tự nguyện, dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng. Chuyện này cũng sớm muộn sẽ xảy ra.

Thanh mới trở thành phụ nữ, khuôn mặt hồng hào chất chứa phong vận xuân tình nồng nàn, môi anh đào đỏ thắm lúc khép lúc mở như mới bôi son, tươi tắn chín mọng như thể tích nước, phong vận vũ mị đó thực quá sức hấp dẫn, dụ hoặc vô hạn.

Cô nhìn lấy vết thương trên người cậu thì ngạc nhiên không kém, chỉ một đêm mà nó dần như đã khép miệng da liền da thịt liền thịt, sự thật này khó có thể mà tin được. Người bình thường thì cũng phải mất tới 6 7 ngày. Cô liền nghĩ tới miếng sâm đen cậu cắn, quả thực thứ đó lại có hữu hiệu đến vậy sao.. Cậu thấy ánh mắt của cô mà đáp..

- Đúng là nó quả thực có hiệu nghiệm.. Không ngờ tác dụng lại mạnh mẽ đến như vậy, nàng nhất định phải giữ bí mật chuyện hôm nay, đêm nay ta sẽ tới. Đợi ta thật sự khỏi hẳn sẽ dẫn nàng đi một nơi nói hết tất cả sự thật.

Hai người lưu luyến nhổm dậy khỏi giường, nhìn đóa hoa đào mới thêu trên ga giường, Thanh kêu một tiếng, sắc mặt đỏ rần vì xấu hổ, vội vàng dọn dẹp chăn đệm, đem tấm khăn trải giường cẩn thận gấp lại.

Sau khi đã chuẩn bị xong, cô mặt hồng phơi phới đi đến phòng khách tiếp tục làm lễ. Cậu cũng nhân lúc không có người mà lập tức rời đi..

Trở lại phòng khách, hôm nay ông Trương đã rời khỏi nhà từ sớm, chỉ còn mỗi bà lớn đợi Thanh trở lại.. Nhưng bà ta vừa nhìn đã nhận ra cô có chút gì đó khác, cũng không tiện hỏi nhiều mà bảo cô thắp hương..

Nhưng điều đáng sợ ngay lúc này xảy ra, lúc Thanh vừa cắm nén hương xuống thì con Hương cấp tốc từ phía bên ngoài, mặt cắt không còn giọt máu chạy vào..

- Bà.. Bà.. Có.. Có người chết..