Lấy Chồng Ma

Chương 33: Chật vật




Lấy Chồng Ma

Chương 33

__________

Cô giật mình một cái quay đầu lại, tức thì cánh tay còn lại của ông Trương đã vươn đến, chỉ cách cô một khoảng chưa đến một gang tay.. Lúc này, cậu bỗng giật ngược cô lại kéo về phía mình, vừa hay trúng lúc lão ta vồ hụt mất thăng bằng mà đâm sầm vào trong quan tài.

Hai xác khô cứ vậy đè ngược lên nhau không thể cử động, Thanh thấy vậy liền nói..

- Bây giờ phải làm sao.. Hình như đây là lối dẫn đến chỗ cậu Ba cùng cậu Tinh.. Dùng lửa thiêu họ thành than thì sao..

Cậu Hai đáp.

- Trong đó là cha với tổ tiên của ta.. Tuy họ đã chết nhưng mà ta không thể hủy hoại thân xác họ được.

Cô trả lời.

- Nhưng chỉ còn mỗi cách đó.

Trầm tư suy nghĩ một lúc cậu Hai mới trả lời..

- Có cách rồi..

Sau đấy cậu cởi đi áo khoác ngoài của mình, trùm lên người hai cái xác kia rồi cuộn tròn lại.. Một lát sau, hai cái xác đã bị trói chặt lại với nhau, cậu với cô dùng sức mà nhấc họ đặt ra phía bên ngoài.. Hai cái xác này đã lâu năm, lại có cách bảo quản nào đó nên vẫn giữ được da thịt, nhưng đã khô lại nên rất nhẹ. Thoáng sau hai người cũng đã xong xuôi, cậu Hai liền cùng cô trèo vào bên trong nằm xuống.

Cậu đưa tay lên, xem xét chỗ vách tường và sàn quan tài, quả nhiên có một khối đá nối bốn cạnh rất khả nghi. Cậu ấn một cái nó không phản ứng gì, nhưng có vẻ hơi long ra. Ấn thêm cái nữa, vẫn không phản ứng, bực mình cậu đấm mạnh lên đó một cái, tức thì một tiếng lạch cạch bất ngờ kêu lên.

Sàn quan tài bên dưới hai người đột nhiên lật ngược lại, cả cô cùng cậu cũng không có chút phòng bị nào, cả hai người cứ vậy rơi tự do xuống dưới.

- Thiết kế thế này làm sao gọi là cửa ngầm được, rõ ràng là bẫy!

Cô thầm kêu một tiếng không ổn, có thể phải bỏ mạng ở đây rồi. Phía dưới không biết có cái gì, không chừng là vài ngọn đao hay chông nhọn, hay là một vực sâu nào đó thì chắc chắn bọn họ sẽ không thoát khỏi cái chết.

Nhanh như chớp, cô còn chưa kịp nghĩ xong thì cả người đã rớt độp xuống sàn đất.. Vừa rơi cô đã cảm thấy không khí vừa ẩm vừa ướt, cảm thấy buồn nôn, hô hấp cũng không thoải mái. Cô hơi sợ hỏi cậu Hai.

- Nơi này khiến em khó chịu.

Cậu Hai an ủi..

- Có ta ở đây, nàng yên tâm. Điều quan trọng bây giờ là tìm nguồn lửa. Hai cây đuốc cũng đã rơi mất rồi..

Lúc này, xung quanh vẫn là một mảnh tối om, cây đuốc của hai người cũng đã vụt tắt không biết rơi ra ở nơi nào..

Cô mò xuống đất mò mẫm thì cũng may sờ được một cành cây, sau đấy cô xé áo quấn vải vào rồi dùng đá đánh lửa trong người mà thắp sáng lên..

Có ánh sáng phát ra thì cô mới giật mình mà vứt cây đuốc mới làm xuống, đó không phải là cành cây như cô nghĩ mà là một khúc xương tay trắng bệch. Nhưng khi nó rơi xuống đất thì cảnh tượng trong vòng vài mét xung quanh lại dọa cô chết đứng.. Ngay cả cậu Hai bên cạnh cũng cảm thấy lạnh lẽo sống lưng..

Cô cau mày mà nói..

- Ở đây.. Ở đây là mồ chôn tập thể sao.. Nhiều xương thế này..

Cậu hít một hơi thật sâu, ngồi xuống nhặt cây đuốc bằng xương lên rồi nhìn bao quát dưới đất.. Khắp nơi cứ cách khoảng vài mét là có một bộ xương trắng, số lượng nhiều không thể đếm xuể, những bộ xương này có cái còn có niên đại tới tận vài trăm năm, nhưng cũng có cái mới vài năm. Điều này cũng nói lên đây không phải là nơi tốt lành gì..

Quan sát một lúc, cậu Hai nuốt nước bọt rồi kéo Thanh đi vào sâu bên trong. Vì lực chiếu sáng của cây đuốc có hạn, nên mỗi người phải chậm rãi, thận trọng vừa di chuyển vừa quan sát tình huống xung quanh.

Khi dần dần đi sâu vào bên trong hai người phát hiện đường dưới chân ngày càng lầy lội. Đuốc chiếu lên mặt đất thì thấy trên đất đầy một thứ hỗn hợp sền sệt màu đen như bùn nhão trộn lại với thịt người đã phân hủy, chỉ nhìn qua cũng khiến người khác phải buồn nôn.

Mỗi một bước đi cô đều có thể cảm nhận được rõ chân mình đang đạp lên thứ sền sệt đó, có nhiều chỗ muốn nhấc chân lên để đi cũng phải tốn rất nhiều sức. Cậu Hai đi phía trước vẫn cảnh giác động tĩnh ở xung quanh, nhưng đi mãi vào bên trong, ngoại trừ thứ chất lỏng khiến người ta buồn nôn ở dưới chân ra thì chỉ còn có một vài loại côn trùng nhỏ chuyên sống trong bóng tối.

Cậu Hai bỗng nhiên dừng lại rồi lên tiếng..

- Có dấu chân của thằng Ba và anh Tình.. Bọn họ mới đi qua đây.. Nhưng..

Cô ngạc nhiên hỏi..

- Nhưng sao..

Cậu cau mày đáp.

- Phải cẩn thận. Nàng xem, bên cạnh còn có xác của mấy con trùng..

Nói xong cậu Hai đưa đuốc xuống rọi vào dưới đất, cô dõi mắt nhìn theo thì chợt ớn lạnh trong lòng.. Những con trùng này đều đã chết, có con thì bị đập đến nát bét, có con thì bị cắt đôi nhưng vẫn còn dãy dụa. Nhưng điểm chung của chúng là thể hình rất lớn, phải to gấp vài trăm lần cọ trùng bình thường với đầy chân với râu, đặc biệt trên người còn mọc một bộ lông màu đen như sâu róm.. Cô trời sinh đã sợ những thứ này nên không chịu được mà áp sát lại gần cậu Hai..

Cậu lên tiếng.

- Chắc bọn chúng ăn xác người ở đây nên mới sinh ra biến dị.. Ta chắc chắn bọn nó có độc, hơn nữa còn độc hơn hai cỗ thi của tổ tiên ta phía trên. Phải cẩn thận vào, có thể thằng Ba và anh Tình đã giải quyết hết nhưng cũng có khả năng còn sót lại vài con.

Thanh gật đầu, mắt không ngừng đảo qua xung quanh. Nếu cái thứ ghê gớm vậy mà rơi trên người cũng đủ làm cô đột tử mà chết rồi chứ đừng nói để chúng cắn. Nhưng cô cũng không muốn làm cậu Hai lo lắng nên cũng chẳng than vãn gì mà cùng cậu bước tiếp.

Nói tới đây, đột nhiên cậu Hai nghe được ở xa xa trong bóng tối vang đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh… Sắc mặt của hai người đều thay đổi, cậu Hai vội nhặt lấy một khúc xương người bên dưới dùng lực mà bẻ nó làm hai tạo ra một đầu nhọn hoắt. Một cái đưa cho cô một cái mình giữ rồi nói.

- Nàng cầm lấy..

Cô khẽ gật đầu, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xung quanh, sợ trong bóng tối lại nhảy ra thứ quái vật nào đó. Cậu Hai gặp phải tình huống này cũng không dám chủ quan, bởi vì chủ mộ nơi nay là một kẻ đáng sợ. Những thứ hắn ta nuôi sẽ rất nguy hiểm. Cô không biết tới lo lắng của cậu mà cất lời.

- Ở trong này cũng có trẻ con sao.

Cậu cau mày nói..

- Không phải tiếng trẻ con.. Tiếng này là báo hiệu có một thứ gì đó đã thành tinh giống như là lão Tạ. Nhưng mà ở đây âm khí nồng đậm, thịt người tích lũy mấy trăm năm qua nuôi nó thì sức mạnh không hề đơn giản. Ta nghĩ là có một con trùng đã thành tinh, nó chỉ mới hóa thành người dáng vẻ trẻ con mà thôi. Đừng coi thường nó..

Khi cậu Hai vừa dứt lời thì trong đường hầm tối mờ mịt này bỗng dưng lại dần dần nổi lên những tiếng bộp bộp, giống như đất ở trên vách hầm rơi xuống hoặc là thứ gì đó, nhưng mà số lượng lại nhiều không kể xiết.. Nhưng cũng có những tiếng gầm hay tiếng va chạm mạnh vang lên.

Cậu lại nói tiếp.

- Khoan đã. Hình như anh Tình và thằng Ba đang ở đó.. Chúng ta đi nhanh thôi.

"Cẩn thận"

"Phía trên"

"Ầm Ầm"

Đúng như cậu Hai nói, chỉ một đoạn thời gian ngắn sau, cô đã nghe thấy trong màn tối đen phía trước vang lên chuỗi âm chấn động, cùng tiếng hét của hai người kia. Cô vui mừng nói.

- Là hai người đó. Bọn họ đang ở rất gần.

Hai người cùng đi theo âm thanh phát ra ngày càng gần. Cuối cùng bọn họ đã đến nơi, thấy cậu Tình đang ngồi trên mặt đất chỉ phía trên rồi phía dưới, phía trước là cậu Ba đang bay đi nhảy lại không biết để làm gì.. Nhưng trông bọn họ vô cùng nghiêm túc không hề cợt nhả chút nào.

Cậu Hai vội chạy lại mừng rỡ kêu lên.

- Anh Tình. Chú Ba.. Hai người đang làm gì thế..

Nghe thấy tiếng của cậu Hai thì cậu Tình lập tức mở mắt, trên gương mặt chú thể hiện rõ sự nhẹ nhõm. Cậu Ba thấy hai người bọn họ cũng vui mừng.

- Hai người không sao..

Đột nhiên, cậu Ba vừa dứt lời thì cơ thể đang chẳng có chuyện gì thì như bị thứ gì đó đập qua, cả người chấn động mạnh mất đà đập vào vách đá bên cạnh, cậu Ba chật vật đứng dậy, khóe miệng đã rỉ máu... Cậu Tình thấy vậy nhăn mày..

- Hai.. Vào giúp thằng Ba một tay. Nó sắp không chịu được..

Cậu Hai thắc mắc nói

- Chuyện này là sao..

Cậu Tình giải thích một cách vội vàng..

- Vô ảnh trùng.. Nó đã thành tinh, di chuyển cực nhanh, màu lông của nó có thể biến hóa màu sắc để ngụy trang..

"Ầm"

"Aaaa"

Cậu Ba lại bị một lần nữa đập trúng, cả người như diều đứt dây bắn ngược ra phía sau.. Cậu Hai cũng không đợi được nữa mà nhảy lên..

- Phía trên