"Trần Việt, anh nghĩ rằng em đến công ty tìm anh, là lo lắng anh sẽ chạy đi với người phụ nữ khác hả?" Không cần Trần Việt trả lời, Giang Nhung đã nhìn ra từ vẻ mặt của ông.
Nhìn dáng vẻ ‘chẳng lẽ em tới tìm anh không phải vì sợ anh sẽ chạy theo người khác sao’ của người đàn ông, Giang Nhung tức giận đến muốn đấm ông một phát, đấm nát mặt ông luôn! Sao có thể có người đàn ông không biết điều như vậy chứ? Không đúng! Sao có thể có người đàn ông tự kỷ vậy? Chẳng lẽ ông cảm thấy ông đẹp trai nhất trên thế giới, tất cả phụ nữ đều phải xoay quanh ông hả? Bà rất muốn nói........ không phải! Nhưng mà hình như cũng đúng. Người đàn ông này thật sự rất khiến phụ nữ thích, cho dù ông lạnh lùng như khối băng, đến gần ông còn có thể bị đông cứng, vẫn sẽ có oanh oanh yến yến đến vây quanh ông. Bà nhìn nhìn ông, càng nhìn càng cảm thấy dáng vẻ của người đàn ông này thật sự rất đẹp, bản lĩnh khiến người khác tức giận cũng hạng nhất. Quên đi! Biết ông không biết nói chuyện, bà cũng không so đo với ông, Giang Nhung cố gắng hít sâu một hơi mới kiềm chế được mình không nổi giận với Trần Việt. Thùng thùng......... Tiếng đập cửa vang lên, Trần Việt vẫn chưa lên tiếng kêu người vào, đã có người gan to đến lên trời, đẩy thẳng cửa đi vào. Đương nhiên, người có thể có lá gan này, có lẽ ngoài Trần Nhạc Nhung cũng không có người thứ hai. Nhìn thấy mẹ đại nhân cũng ở trong phòng làm việc, Trần Nhạc Nhung ngẩn người, lập tức lui ra ngoài: "Ba, mẹ, nói chuyện yêu đương của hai người đi, vờ như không nhìn thấy con là được rồi." "Chạy cái gì mà chạy, mẹ không phải đến tìm ba con, mà muốn đến xem thử con làm việc thế nào rồi." Cũng may Trần Nhạc Nhung đến đây, nếu không Giang Nhung cảm thấy bà chắc chắn sẽ đánh Trần Việt. "Mẹ, người vừa đến là một Trần Nhạc Nhung giả, hai người coi như không nhìn thấy đi." Không để ý mẹ kêu ở lại, Trần Nhạc Nhung xoay người rời khỏi, vừa muốn đóng của lại, đột nhiên thò đâu ra nói: "Ba, chiều nay con có hẹn, muốn xin ba nghỉ nửa ngày, xin ba phê chuẩn." "Ba không phê chuẩn con sẽ không hẹn hò hả?" Đứa con gái này của ông, từ trước đến nay không phải là loại người vì cha mình mà mặc kệ bạn trai "Ba, ba sẽ không phê chuẩn sao?" Trần Nhạc Nhung nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Giang Nhung bên cạnh Trần Việt, nước mắt trong chớp mắt đã đảo quanh nơi vành mắt. Cô làm ra dáng vẻ đáng thương, không cần cô nói gì cả, một ánh mắt của mẹ lập tức có thể thu phục ba ngay. Nhưng mà, không biết hôm nay có phải ảo giác của cô hay không, cô cứ cảm thấy mẫu thân đại nhân đang giận phụ thân đại nhân, phụ thân đại nhân còn không tự biết nữa. Quả nhiên, tuy rằng mẹ đang tức giận nhưng vẫn giúp cô, ném một ánh mắt qua, ba lập tức thành thật gật đầu cho cô nghỉ nửa ngày. "Cám ơn ba mẹ! Con yêu hai người!" Sau khi được ba gật đầu đồng ý, Trần Nhạc Nhung không quay đầu lại chạy mất. Trần Nhạc Nhung chạy càng nhanh, Trần Việt càng không vừa lòng thằng nhóc con đã câu hồn cô đi hơn, đứa con gái ông vất vả nuôi dưỡng mười mấy năm, dựa vào cái gì để cho người khác lừa đi chứ. Ông nghiêng đầu nhìn về phía Giang Nhung, muốn tìm kiếm một chút an ủi từ Giang Nhung, nhưng bà chỉ lạnh lùng liếc ông một cái, không nói một tiếng rời đi, để lại một mình Trần Việt không hiểu gì. Có phải hôm nay ông đã nói gì chọc Giang Nhung tức giận không? Ông nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Dẫn đến trên hội nghị sau đó không lâu, Tổng giám đốc Trần vẫn luôn đen mặt, làm cho người bên dưới nơm nớp lo sợ cả buổi chiều. ...... Sau khi xin được nửa ngày nghỉ, Trần Nhạc Nhung nhanh chóng thay đồng phục già dặn trên người mình xuống, mặc một cái váy dài chấm bi đen trắng. Vóc người của cô nhỏ nhắn cao gầy, váy dài phác họa hoàn mỹ vòng eo và chiều cao của cô, làm cô nhìn qua nhiều hơn một chút dáng vẻ dịu dàng của cô gái nhỏ, ít đi một chút già dặn trong công việc. Cô đi ra từ cao ốc Thịnh Thiên, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường, đương nhiên từ nhỏ đến lớn cô đều như vậy, sớm đã tập mãi thành thói quen rồi, cũng không để ánh mắt thưởng thức của những người này ở trong lòng. Nhưng người đàn ông đợi cô đã lâu ngoài cao ốc lại không nghĩ như vậy, nhìn thấy ánh mắt của những người qua đường kia đều đặt trên người cô, người nọ chỉ hận không thể móc hết mắt của mấy người đó ra. Anh đi tới vài bước đến bên cạnh cô, vươn tay kéo cô vào lòng mình, ham muốn chiếm giữ cực kỳ mạnh mẽ ôm cô, dùng hành động thực tế nói rõ với người qua đường, người phụ nữ này là của anh, người khác liếc mắt một cái cũng không được. Anh ôm cô rất chặt, khiến cô sắp không thở nổi, cô muốn giãy khỏi vòng ôm của anh: "Ngài Diêu, anh đã đợi rất lâu rồi sao?" Có lẽ anh đã chờ rất lâu, chờ đến không kiên nhẫn, cho nên lúc nhìn thấy cô mới có thể ôm cô chặt như vậy, sức lực lớn đến mức chỉ hận không thể nhét cô vào trong lòng anh. Anh không trả lời cô mà dắt cô lên xe, ánh mắt sáng quắc nhìn cô: "Sau này đừng mặc như vậy nữa." "A, em mặc như vậy không đẹp hả?" Hai ngày trước cô còn cố ý mặc thử cái váy này cho cô út nhìn, sau khi cô út thấy còn khen cô đẹp nữa, khen đến cô thấy ngại luôn, chẳng lẽ thẩm mỹ của anh không giống cô út? "Không phải không đẹp." Là rất đẹp, anh nhìn thấy đã muốn một ngụm nuốt chửng cô, cũng không biết những người qua đường nhìn thấy cô có suy nghĩ giống anh không. "Anh Liệt, không phải không đẹp, chẳng phải là đẹp sao?" Nhìn thấy anh Liệt gật đầu, Trần Nhạc Nhung cực kỳ vui vẻ, đến gần hôn một cái lên khóe môi anh, sau đó lùi lại rất nhanh: "Anh Liệt, đời này, em chỉ chấp nhận anh thôi, cho nên anh đừng ghen lung tung có được không?" Anh Liệt của cô từng là người có quyền lực lớn nhất nước A, lúc này lại ghen với cô giống như một cậu bé, nghĩ thế nào cũng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. "Cái gì gọi là ghen lung tung, anh là ghen đúng mà." Diêu Liệt ôm cô, cúi đầu cắn môi cô một cái: "Vì đi hẹn hò với cô Trần, anh còn đặc biệt trì hoãn tất cả công việc hôm nay. Chỉ vì muốn ở trong thế giới chỉ có hai người với em, chẳng lẽ còn không cho anh ghen sao?" Vừa nghe anh vì cô mà trì hoãn tất cả công việc, Trần Nhạc Nhung nóng nảy: "Anh Liệt, vì em trì hoãn tất cả công việc? Vây không được đâu, công ty của anh chỉ vừa mới đứng vững ở Giang Bắc, anh không thể làm chậm trễ công việc vì em được." Diêu Liệt xoa xoa mũi cô, nói: "Nhung Nhung, tuy rằng Hoa Tề không đạt được thành tựu đáng chú ý như Thịnh Thiên, nhưng nó cũng không cần anh hôm nào cũng ngồi trong văn phòng làm việc đâu." Trần Nhạc Nhung ngây ngốc gãi gãi đầu: "Em chỉ là lo cho anh thôi." "Đừng lo lắng." Quyền Nam Dương giữ đầu cô, cúi đầu hôn cô, khi cô bị hôn đến khuôn mặt ửng đỏ, anh mới từ từ buông cô ra, vuốt ve đôi môi đỏ mọng sưng lên của cô: "Nhung Nhung, thích không?" "Vâng." Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng dựa sát vào lòng anh: "Anh Liệt, trước kia em chưa từng dám nghĩ, có một ngày hai người chúng ta có thể hẹn hò giống như người yêu bình thường." Vì cô, thật sự anh đã trả giá rất nhiều, cô cực kỳ cảm động. Cô lại không biết, chỉ cần có cô ở bên cạnh anh, quyền thế địa vị tiền tài gì đó, với anh đều chẳng đáng một đồng.