Trần Dận Trạch không muốn tỉnh lại, có lẽ không phải vì thân thể không tốt, mà chỉ là không muốn gặp lại cô.
Nhất định là vậy! Trước đây cô luôn chê anh phiền, hung hăng làm tổn thương trái tim anh. Bây giờ anh đã không muốn xen vào những chuyện phiền phức của cô nữa, nên mới ngủ luôn không tỉnh dậy nữa, mắt không thấy lòng không phiền. Cốc cốc... Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Nhạc Nhung, cô lập tức ổn định lại tâm trạng, nói: “Mời vào.” Thường Lịch đẩy cửa vào, nói: “Cô chủ, có cô gái xưng là Yến, nói muốn gặp cô.” “Chị Yến?” Trần Nhạc Nhung hơi nghi ngờ làm sao Yến lại nhận được tin tức, nhưng vẫn gật đầu: “Anh tiếp cô ấy một lát, tôi lập tức đến ngay.” “Vâng.” Thường Lịch lại cung kính đi ra. Thường Lịch vừa đi, Trần Nhạc Nhung liền đắp chăn giúp Trần Dận Trạch: “Anh, em đi gặp bạn, không phải bỏ rơi anh đâu. Anh nghỉ ngơi nhé, em sẽ về nhanh thôi.” Cô đứng dậy rời khỏi, đi vài bước đột nhiên quay đầu lại. Cô rất hi vọng lúc cô quay đầu lại có thể nhìn thấy Trần Dận Trạch đang mở mắt nhìn cô, như những lần trước đây. Nhưng mà... Trần Nhạc Nhung buồn bã lắc đầu, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì vậy? Làm sao anh có thể tỉnh rồi mà vẫn không chịu thức dậy chứ, từ trước đến nay anh đâu phải là một đứa con sẽ khiến người lớn phải lo lắng. ... Trần Nhạc Nhung đi ra từ phòng bệnh liền gặp được Yến, nhìn thấy cô, Yến lập tức chạy nhanh về phía cô: “Nhạc Nhung, chị...” Nhìn thấy dáng vẻ Yến lo lắng muốn nói lại thôi, Trần Nhạc Nhung liền biết, Yến không phải đến gặp cô mà là đến thăm Trần Dận Trạch. Cô nói: “Chị Yến, chị đến thăm anh trai em à.” Từ trước đến giờ Yến cũng không vòng vèo, Trần Nhạc Nhung nói đúng mục đích mà cô tới, cô cũng thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy. Chị nghe nói anh ấy bị thương, nên chị đến thăm một chút.” Dừng một chút, Yến lại nói: “Nhạc Nhung, chị có thể nói chuyện riêng với anh ấy được không?” Yến hỏi rõ ràng như vậy, hơn nữa từ sắc mặt cô ta có thể nhìn ra cô ta thật lòng lo lắng cho Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung không có lý do gì lại ngăn cản: “Chị Yến, anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, hẳn là anh ấy sẽ không nói chuyện với chị được. Có điều chị cứ đi thử xem, biết đâu anh ấy có thể nghe được những gì chị nói.” Bác sĩ đã nói, để cho gia đình người thân trò chuyện với bệnh nhân, dùng tình thân, tình bạn để khơi dậy ý chí muốn sống của anh, có thể giúp anh tỉnh dậy sớm hơn. Cả nhà bọn họ đều đã cố gắng, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Đổi người khác đến trò chuyện với Trần Dận Trạch, không chừng sẽ có kết quả khác. “Nhạc Nhung, cảm ơn em!” Nói một tiếng cảm ơn xong, Yến mới đẩy cửa phòng bệnh ra. Cô vừa bước vào phòng bệnh vừa quay đầu nhìn lại phía sau: “Nhạc Nhung, em đừng lo lắng, chị chỉ nói với anh ấy vài lời, sẽ ra nhanh thôi.” “Ừ, Trần Nhạc Nhung gật đầu: “Chị Yến, chị cứ yên tâm nói chuyện với anh ấy đi, em ở ngoài chờ chị.” Lúc này Yến mới bước vào phòng bệnh. Vừa bước vào phòng bệnh, Yến đã bị sốc bởi cách bố trí trong phòng. Phòng bệnh này không phải phòng bệnh nha, đây rõ ràng là một căn phòng ấm áp có lắp đặt đầy đủ thiết bị. Nhìn lại bố cục hai gian của căn phòng, đồ dùng nội thất cái gì cũng có, thiết bị được lắp đặt cũng tinh xảo vô cùng, thật sự còn cao cấp hơn cả khách sạn 6 sao. Nếu không phải ngửi thấy mùi thuốc trong phòng, Yến còn tưởng rằng mình đã đi nhầm chỗ. Yến than thở, nhà họ Trần không hổ là nhà giàu nhất nhì trên thế giới, ngay cả phòng bệnh cũng không giống người thường. Cô lại đi vài bước, từ phòng khách đi vào gian phòng bên trong, trong phòng có một giường bệnh, Trần Dận Trạch đang nằm yên lặng trên đó. Anh lẳng lặng nằm như vậy, sắc mặt tái nhợt không có sức sống, nhìn thế nào cũng không giống người đàn ông làm việc quyết đoán mà mạnh mẽ ngày xưa cô từng thấy. “...” Yến mở miệng, muốn gọi anh, lại bị đau lòng từ đâu ập đến khiến cho không nói nổi một lời. Mấy tháng trước, sau lần gặp mặt ở khu cứu trợ thiên tai, cô liền nhớ mãi không quên người đàn ông này, sau đó cô vì theo đuổi anh mới làm việc ở gần anh. Anh là một người cuồng công việc, thường tăng ca đến nửa đêm, nhưng cho dù hôm trước anh làm việc trễ đến đâu, thì hôm sau gặp lại anh, tinh thần anh vẫn luôn bừng bừng sức sống, không hề có vẻ uể oải. Đôi khi, Yến nghĩ, người đàn ông này làm bằng sắt sao? Vì sao anh chưa bao giờ biết mệt? Vì sao anh chưa bao giờ cười? Trước đây cô nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, bây giờ cô đã biết, đã biết vì sao anh phải liều mạng như vậy, đã biết vì sao anh có quyền thế như vậy nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy được nụ cười của anh. Cô đứng bên giường anh, lặng lẽ nhìn Trần Dận Trạch sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh. Nhìn một hồi, nước mắt liền chảy ra từ hốc mắt cô: “Trần Dận Trạch, đáng không?” Cô hỏi anh. Tuy anh không trả lời, nhưng cô biết, nếu anh có thể trả lời, anh nhất định sẽ nói: Đáng! Cũng giống như cô vậy, chỉ vô ý nhìn anh một cái, từ đó liền nhớ mãi không quên. Cái gọi là tình yêu, đôi khi không thể hiểu nổi. Yêu chính là yêu, không có lý do. Nhìn anh hồi lâu, Yến móc từ trong túi ra một cái thẻ nhớ, hít sâu một hơi nói: “Thích người không thích mình, cho dù có cố gắng đến mấy, cô ấy cũng sẽ không quay đầu lại nhìn anh. Cảm giác này rất khó chịu, em có thể hiểu được cảm giác của anh.” Trong lòng anh có một người, một người yêu nhiều như vậy, nhưng lại không thể yêu. Cảm giác này Yến có thể thấu hiểu một cách sâu sắc. Bởi vì cô cũng giống như vậy, yêu rất nhiều, nhưng lại không thể yêu. “Thẻ nhớ này là lúc em dọn văn phòng cho anh vô tình phát hiện được. Anh yên tâm, em sẽ không để người thứ ba xem. Chờ anh tỉnh lại, em sẽ giao lại cho anh.” Chính nhờ thẻ nhớ này, Yến mới biết người đàn ông này vì sao chưa bao giờ chịu nhìn cô một cái. “Ngài Trần!” Yến nhắm mắt lại, nén nước mắt vào trong. Lát sau mở mắt ra, nhìn ánh nắng mùa đông từ cửa sổ chiếu vào rọi lên người anh. Dưới ánh nắng mặt trời, anh yên tĩnh như vậy, yên tĩnh như thể bất cứ lúc nào anh cũng có thể theo ánh nắng đó mà rời khỏi thế gian này. Dừng thật lâu, Yến nói: “Ngài Trần, mặc dù anh không thích em, nhưng em vẫn hi vọng anh có được hạnh phúc thuộc về anh.” Cô sẽ đem tình cảm đối với anh giấu tận sâu nơi đáy lòng, quãng đời còn lại sẽ không nói với bất cứ ai nữa. Chỉ là, đôi khi nghĩ đến mình đã từng thích một người như vậy, loại cảm giác thanh xuân này cũng rất tốt đẹp nhỉ. ... Yến bước ra khỏi phòng bệnh, vừa ra khỏi cửa liền thấy Trần Nhạc Nhung, cô vừa vội vàng vừa lo lắng: “Chị Yến.” “Những gì chị muốn nói với anh ấy đã nói xong.” Yến miễn cưỡng nở nụ cười, đau khổ nói: “Nhạc Nhung, chị phải đi.”