Giọng nói này, thật sự là giọng nói của Long Duy.
Nhưng mà trong giọng nói nhiều hơn một chút cố ý, thiếu đi một chút tình cảm. Khuôn mặt này, gần như giống như đúc khuôn mặt của Long Duy, Tưởng Linh Nhi quan sát anh ta một lúc lâu vẫn không thể nhìn ra có gì khác. Cô dùng sức véo anh ta hai cái, lại xoa rồi xoa lên khuôn mặt anh ta, cũng đã xoa thành dấu đỏ mà vẫn không phát hiện có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ gì cả. Chát...... Tưởng Linh Nhi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận khuôn mặt giống Long Duy như đúc này là thế nào, đột nhiên lại bị người ta mạnh mẽ kéo lấy. Cô bị kéo vào vòng ôm ấm áp của một người, ngay sau đó trên mặt người đàn ông giống Long Duy bị trúng một cái tát. Một cái tát không đủ hả giận, Long Duy lại vung tay muốn đánh người đàn ông kia cái nữa, nhưng mà vừa mới vung tay lên, đã bị Tưởng Linh Nhi ôm chặt lấy. Cô hét lên với anh ta: "Anh muốn làm gì?" Long Duy tức giận đến cả người run rẩy: "Tưởng Linh Nhi, em nhìn cho kỹ, người đàn ông kia không thể nào là Long Duy, anh ta tuyệt đối không phải Long Duy." Người phụ nữ này lại ngăn anh, có phải cô đang xoắn xuýt nghi ngờ không? Trước khi cô đi lên còn từng nói với anh là cô tin tưởng anh đấy. Tưởng Linh Nhi cắn cắn môi: "Anh ta không phải Long Duy, chẳng lẽ anh phải sao?" Long Duy chán nản. Nói đến cùng đều tại cái tên giả mạo này làm Tưởng Linh Nhi có nghi ngờ với anh, anh một tay ôm lấy Tưởng Linh Nhi, tay kia vung lên đánh về phía người đàn ông kia. Người đàn ông tránh thoát sự tấn công của Long Duy, hỏi: "Tiểu Nhi, người đàn ông này là ai?" Tưởng Linh Nhi nhìn Long Duy bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, nếu cô lại nói lời làm anh hiểu lầm, anh có thể sẽ nổi điên. Tính cách của Long Duy, Tưởng Linh Nhi hiểu rất rõ, chỉ cần anh vừa bùng nổ sẽ mất đi lý trí, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cô lại nhìn về phía hàng giả ở đối diện, rõ ràng người đàn ông kia đang thử cô, xem cô có thật sự tin tưởng anh ta là Long Duy hay không. Rõ ràng người đàn ông này không phải là Long Duy, lại cố tình muốn giả Long Duy, chắc chắn anh ta có mục đích không thể cho ai biết, nói không chừng người sai khiến sau lưng chính là người khiến nhà họ Long diệt môn. Người khiến nhà họ Long diệt môn cũng hại Long Duy hoàn toàn thay đổi, người đó còn hại bọn họ xa nhau hơn một năm, cô nhất định phải bắt được bọn chúng. Trước kia, cô không có cách nào, không có chút manh mối, bây giờ có một manh mối lớn đưa đến cửa, vì sao cô không nắm chặt, tìm hiểu nguồn gốc để điều tra chứ. Bởi vì muốn biết người phía sau màn, Tưởng Linh Nhi mới giả vờ tin tưởng người đàn ông có khuôn mặt giống như Long Duy là Long Duy. Bây giờ chuyện cần nhất là phải làm yên lòng Long Duy trước, cho anh biết suy nghĩ của cô, nhưng lại không có cách nói với anh bằng lời. Cô ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc đối diện với tầm mắt của anh, cô rất nhanh nháy mắt với anh, ý bảo anh yên tâm đi. "Anh ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là... Anh đã trở lại." Đây là đáp án Tưởng Linh Nhi cho hai người đàn ông bọn họ. Lời của cô vừa ra khỏi miệng, đã nghe thấy Long Duy hít mạnh một ngụm khí lạnh, thân thể bởi vì giận dữ mà khẽ run lên: "Tưởng Linh Nhi, em......" Tưởng Linh Nhi cũng tức giận: "Em thế nào?" Long Duy người đàn ông ngốc này! Cô cũng đã sử dụng ánh mắt ngầm ra hiệu với anh rồi, thế nhưng anh còn không hiểu. Sao có thể ngốc như vậy được chứ? Lỡ như sau này con của bọn họ di truyền gen của anh, có phải cũng sẽ ngốc như vậy không. Tuy rằng ghét bỏ anh ngốc, nhưng ai bảo cô thích anh chứ, không thể vì anh ngốc mà không cần nữa được, cô lại lặng lẽ véo anh một cái. Lần này, nếu tên đàn ông ngốc Long Duy này vẫn chưa hiểu ý cô. Cô thề, cô chắc chắn sẽ tức giận. May là, Long Duy cũng không ngốc như cô tưởng, cô lặng lẽ véo anh ta một cái, hình như anh ta đã hiểu dụng tâm lương khổ của cô. Long Duy tức giận, người đàn ông đối diện lại cực kỳ vui vẻ, mặc dù anh ta không cười, nhưng ánh mắt vui sướng kia cũng không thoát khỏi quan sát của Tưởng Linh Nhi. Anh ta nói: "Tiểu Nhi, tới đây, chúng ta đi." Tưởng Linh Nhi gật đầu, lại nhìn về phía Long Duy, hy vọng Long Duy sẽ hiểu ý thả cô đi, nhưng Long Duy lại lần nữa không ra bài theo ý cô, mạnh mẽ hôn lên môi cô. "Ưm......" Người đàn ông này, Tưởng Linh Nhi chỉ hận không thể hung hăng đá anh một cước, nhưng cô lại không nỡ, không nỡ làm anh đau dù chỉ một chút, cho nên chỉ có thể cho anh ôm cô “gặm" thôi. Sau khi hung hăng “gặm” cô xong, Long Duy xoa xoa môi dính nước bọt của cô, đắc ý cười nói: "Tưởng Linh Nhi, biểu hiện của em hôm nay anh rất hài lòng." Tưởng Linh Nhi tức giận đến mắt trợn trắng, tên đàn ông ngốc này, anh làm như vậy sẽ phá hủy kế hoạch của cô đó. Long Duy không để ý tới cô đang liếc mắt xem thường nhìn mình, tâm trạng tốt nói: "Em đã biết tên đàn ông này là hàng giả, vậy chuyện sau đó cứ để anh làm, em không cần quan tâm." Tưởng Linh Nhi sắp tức giận đến tắt thở: "Anh......" Đúng là ngốc! Thật sự ngốc! Ngốc đến không có thuốc chữa rồi! Xem đi xem đi, người đàn ông giả mạo Long Duy kia đen mặt rồi, đã nghe ra bọn họ biết anh ta là hàng giả từ trong câu nói của Long Duy rồi. Tưởng Linh Nhi tức giận đến nâng chân lên, hung hăng đạp Long Duy một cước, loại đàn ông ngốc thế này không dạy dỗ là không nhớ lâu mà, anh đúng là thiếu dạy dỗ. Long Duy còn nói: "Tưởng Linh Nhi, anh là đàn ông." Đương nhiên cô biết anh là đàn ông, cô cũng đâu có nghi ngờ năng lực của anh, lúc này anh nhấn mạnh mình là đàn ông với cô làm gì? Long Duy lại nói: "Tưởng Linh Nhi, em là phụ nữ.” Cô đương nhiên biết cô là phụ nữ, những gì phụ nữ nên có cô cũng không thiếu, hơn nữa còn là cỡ lớn nữa, cô chưa từng nghi ngờ giới tính của mình mà. Long Duy nhìn cô: "Em có biết không?" Tưởng Linh Nhi giơ tay đầu hàng: "Em không biết. Vẫn xin anh dạy bảo!" Long Duy ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Anh là đàn ông, em là người phụ nữ của anh. Bây giờ có một tên hàng giả đến giả mạo anh, sao anh có thể trốn ở phía sau để em bảo vệ được. Người phụ nữ ngốc, sau này học ngoan ngoãn một chút, đứng ở sau lưng anh, để anh bảo vệ em là được. Để Tưởng Linh Nhi giả vờ tin tưởng hàng giả kia là Long Duy, bọn họ tương kế tựu kế, để cô đi vào trong nội bộ kẻ thù, cách này thật sự càng dễ bắt được kẻ độc ác phía sau hơn. Nhưng mà nếu làm như thế, nguy hiểm Tưởng Linh Nhi phải chịu cũng sẽ lớn hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Anh thà rằng tốn thời gian mười năm đi tìm người đứng phía sau, cũng không tình nguyện để cô đi mạo hiểm, cho dù cô đi mạo hiểm chỉ tốn mười ngày là có thể bắt được. Long Duy lại hỏi: "Biết rồi chứ?" Lời tỏ tình hay nhất trên đời, có lẽ không phải 【 anh yêu em 】, mà là 【 anh ở đây, để anh bảo vệ em. Giao tất cả mọi chuyện cho anh. 】 Tưởng Linh Nhi gật đầu, rõ ràng trong lòng vui vẻ đến rối tinh rối mù, lại nhịn không được khóc: "Anh người đàn ông này, sao có thể nói mấy lời này vào lúc này chứ." Cô muốn giúp anh, muốn sớm một chút tìm được kẻ độc ác phía sau màn từ tên hàng giả này, ai biết tên đàn ông này nói hai câu đã làm lộn xộn kế hoạch của cô luôn. "Người phụ nữ ngốc, đừng khóc! Giữ sức lát nữa về rồi khóc." Long Duy ôm cô, xoay người bước đi, hoàn toàn không nhìn người đàn ông có khuôn mặt giống mình như đúc kia.