Năm đó, lúc Trần Nhạc Nhung chào đời, cả hai nhà họ Trần và nhà họ Chiến đều chỉ có một đứa bé là Trần Nhạc Nhung.
Từ trước đến nay, người và vật vẫn luôn giống nhau, quý trọng cái hiếm, mọi người đều thương yêu nâng niu Trần Nhạc Nhung bé nhỏ trong lòng bàn tay. Mọi người cùng nhau cưng chiều đứa bé cho đến khi nó trưởng thành, mặc kệ cô bao nhiêu tuổi, mặc kệ cô đi bao xa, trong mắt người lớn trong nhà, cô vẫn luôn là một đứa bé vô cùng mềm mại. Hễ là những chuyện có liên quan đến Trần Nhạc Nhung, tất cả mọi người đều muốn quét sạch toàn bộ chướng ngại vật ở phía trước, để mỗi ngày sau đó, cô sẽ sống thật tốt. * Trần Nhạc Nhung nhìn thấy Chiến Niệm Bắc cũng tới, hưng phấn giống như một đứa trẻ, nhào vào trong ngực ông cậu, giống như lúc bé lộn một vòng trước ngực ông cậu: “Ông cậu, tốc độ của ông cậu cũng quá nhanh rồi. Cô út và tiểu Lý Mặc mới tới đây không lâu, ông cậu đã đuổi theo rồi. Chỉ có điều cháu mặc kệ, mọi người phải ở lại đây với cháu mấy ngày, một mình cháu sống ở đây rất buồn chán.” Đã rất lâu rồi, cô không làm nũng trước mặt ông cậu, nghĩ tới những ngày tháng vui vẻ lúc trước, bây giờ ngẫm lại thật sự rất nhớ. Chiến Niệm Bắc vỗ đầu cô: “Điều đó là đương nhiên. Chỉ cần cháu không đuổi chúng ta, lần này một nhà ba người chúng ta sẽ ở bên cạnh cháu không đi.” “Ông cậu, cháu biết ông đang dỗ cho cháu vui vẻ.” Ông cậu là quân đoàn trưởng đứng đầu quân khu Giang Bắc, có rất nhiều chuyện cần ông cậu quyết định, sao có thời gian ở cùng cô được chứ. “Ừ, ông cậu đã sắp xếp cả rồi, lần này chúng ta sẽ ở cùng con ít nhất là một tuần.” Chiến Niệm Bắc phỏng đoán, muốn tra ra chân tướng chuyện năm đó, chí ít cũng phải mất một tuần. “Ông cậu, cứ quyết định như vậy, không được hối hận.” Sống tha hương ở nước ngoài, cảm giác khi có người thân đến bên cạnh thật sự rất thích. Bình thường cô không cảm thấy nhớ người thân cách xa ngàn dặm bao nhiêu, nhưng đến khi người thân tới bên cạnh, cô mới biết thật ra trong lòng mình rất nhớ bọn họ. Chỉ là bình thường, những lúc sống một mình, cô đã quen với việc tự gánh vác mọi chuyện, vì vậy đã quên rằng, phía sau mình vẫn còn một gia đình, người thân để dựa vào. Một nhà ba người Chiến Niệm Bắc đến, đã làm cho Trần Nhạc Nhung rất nhớ ba mẹ, lúc quay về phòng nằm trong chăn cô nhấc máy gọi điện thoại cho mẹ. Đầu bên kia vừa kết nối, cô đã dùng một giọng điệu mềm mại gọi: “Mẹ ơi…” Mọi người đều nói trên thế gian không ai hiểu con bằng mẹ, Giang Nhung chỉ cần nghe hai chữ Trần Nhạc Nhung gọi mình, bà đã có thể nhận ra được tâm trạng không tốt của cô: “Nhung Nhung, con làm sao vậy? Có chuyện gì làm con tủi thân à?” Nghe giọng nói của mẹ, sống mũi của Trần Nhạc Nhung cay cay, suýt nữa đã rơi nước mắt, chỉ có điều cũng may cô kịp thời ngăn lại: “Không có chuyện gì ạ, chỉ là đột nhiên con rất nhớ mẹ,” “Nhung Nhung, có phải Liệt khiến con tủi thân không?” Mặc dù ấn tượng của Giang Nhung đối với Liệt rất tốt, thế nhưng nếu cậu ta làm cho con gái bảo bối của bà đau lòng, cho dù ấn tượng có cao đến đâu cũng có thể trực tiếp giảm xuống thành 0. “Sao có thể là anh Liệt chứ…” Trần Nhạc Nhung lập tức phán bác, thế nhưng giọng nói thì ngày càng nhỏ lại, có thể là do cô đột nhiên nhớ nhà, hay là thật sự có liên quan đến anh Liệt. Cô đã đi tới nước A mấy tháng rồi, thấy Tết âm lịch ngày càng đến gần rồi, thế nhưng mối quan hệ giữa cô và anh Liệt vẫn chưa hề có tiến triển. Có quá nhiều thứ chắn ngang bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào quét sạch được, vì vậy trong lòng cô không có cách nào bình tĩnh lại. “Nhung Nhung, con đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Con thích cậu ta, vậy thì hãy tin tưởng cậu ta, cho cậu ta thêm chút thời gian, chắc chắn cậu ta sẽ giải quyết hết những trở ngại giữa hai đứa.” Với sự hiểu biết của Giang Nhung về Liệt, chắc chắn cậu ta sẽ không để cho Trần Nhạc Nhung chịu tủi thân. Không nỡ để cho Trần Nhạc Nhung tủi thân, thế nhưng Trần Nhạc Nhung vẫn có thể bị tủi thân, vậy thì chắc chắn, bây giờ giữa bọn họ có liên quan đến chuyện thân phận không rõ ràng. Năm đó bà cũng không tin tưởng Trần Việt 100%, không đủ tin tưởng rằng Trần Việt có thể xử lý tốt những chuyện ngăn cản hai người bọn họ, bà còn ngây ngốc bị người ta uy hiếp đề ra chuyện ly hôn với Trần Việt. Mặc dù lần ly hôn đó là Trần Việt đã động tay động chân, chỉ là một tờ giấy ly hôn giả, thế nhưng bây giờ, mỗi khi Giang Nhung nhớ đến, bà vẫn luôn tự trách. Nếu như lúc trước bà có thể tin tưởng Trần Việt 100%, tin tưởng ông ấy có năng lực xử lý tốt chuyện của bọn họ, thì giữa hai người bọn họ sẽ bớt đi rất nhiều trắc trở, cũng sẽ không mất đi đứa bé kia. Trần Nhạc Nhung là con gái của bà, lúc trước bà không thể làm được gì, bây giờ bà hy vọng chuyện tình yêu của con gái có thể thuận buồm xuôi gió, đừng xảy ra nhiều tai nạn giống như bà. Nghe những lời khuyên của mẹ mình, trong lòng Trần Nhạc Nhung đã thông suốt, cô mím môi mỉm cười: “Mẹ, là Phật Như Lai phái mẹ xuống đây sao? Sao mẹ lại biết trong đầu con đang nghĩ gì vậy?” Giang Nhung nhẹ nhàng nói: “Mẹ không phải là do Phật Như Lai phái tới, con là con gái của mẹ, mẹ là mẹ của con, mẹ không hiểu con thì ai hiểu con đây?” Trần Nhạc Nhung gật đầu lia lịa: “Mẹ, mẹ nói đúng, ba không hiểu con, luôn cáu gắt với con, ba còn không thích anh Liệt.” Giang Nhung: “Khụ…” Nhung Nhung bảo bối, lúc con nói xấu ba con, đầu tiên con phải xác định là ông ấy không có ở đây đã chứ, con còn chưa xác định đã oán giận ông ấy không tốt, lần này có lẽ ông ấy sẽ tức giận đến một tháng. Trần Nhạc Nhung: “…” Trần Nhạc Nhung nhận được sự nhắc nhở của mẹ, nhưng cô đã nói được kha khá rồi, cô có thể tưởng tượng được, vào lúc này, khuôn mặt của ba cô đen đến cỡ nào. Xong rồi! Cô thầm kêu lên. Chỉ có điều người lanh trí như cô rất nhanh đã nghĩ ra kế sách để ứng phó, lập tức bổ sung: “Mặc dù ba luôn cáu gắt với con, mặc dù ba không thích anh Liệt… thế nhưng trong lòng con, ba vẫn luôn là người ba đẹp trai nhất trên đời này, không ai có thể sánh được với ba.” Khen ngợi như vậy, có lẽ sắc mặt của ba cũng đã dịu hơn rất nhiều. “Ừ, mẹ cũng cảm thấy ông ấy là người chồng tốt nhất trên đời này!” Giang Nhung nhìn thấy sắc mặt của Trần Việt vẫn không đổi sắc, bà vội bổ sung thêm một câu. Quả nhiên bà vừa mới nói ra, sắc mặt của Trần Việt mới bắt đầu từ từ chuyển biến tốt, thậm chí nếu nhìn kỹ bên dưới có thể nhìn thấy khóe miệng của ông hơi cong lên, nở một nụ cười mỉm. Giang Nhung nhìn về phía ông, ông lập tức cúi đầu đọc báo, làm bộ như không nghe thấy điều gì cả, bộ dạng vẫn hờ hững như vậy. Giang Nhung cảm thán, thật đúng là một người đàn ông khó tính mà! Ở trước mặt vợ và con gái của mình, cũng không biết ông đang lạnh lùng kiêu ngạo như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ông giả vờ giả vịt như thế này thì bọn họ sẽ biết, thật ra ông rất yêu hai mẹ con bọn họ sao? * Sáng sớm, Trần Nhạc Nhung vẫn chưa thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn, cô mở cửa với mái tóc rối tung, đi ra ngoài, nhìn thấy cả nhà ba người Chiến Niệm Bắc đang vừa nói vừa cười, ăn rất ngon miệng. Tối hôm qua, nỗi nhớ ba mẹ không dễ gì Trần Nhạc Nhung mới đè xuống được giờ trong nháy mắt đã vì cả nhà ba người Trần Tiểu Bích dâng lên rồi. “Con trai, cơ thể con đang phát triển, con nên ăn nhiều hơn.” Hiếm khi thấy Trần Tiểu Bích không giành món tráng miệng với con trai, còn chủ động gắp cho cậu bé một miếng bánh ngọt thơm ngon mềm mịn.