"Linh..." Long Duy mấp máy môi, nhưng lại kích động đến mức không gọi được tên Tưởng Linh Nhi.
Anh lẳng lặng nhìn cô, nhìn cái trán bóng loáng, hàng lông mày mảnh và đôi mắt đen láy của cô. Cô vẫn là Tưởng Linh Nhi anh biết, cô và cô trong trí nhớ của anh không hề thay đổi, nhưng vì một phần tư liệu giả anh lại hiểu lầm cô là kẻ cầm đầu khiến cả nhà họ Long bị diệt, không tiếp tục đi điều tra mà đã nhốt cô lại và tổn thương cô sâu như vậy. "Long Duy, sau này em sẽ ở bên anh." Long Duy vẫn do dự chưa hành động, Tưởng Linh Nhi chủ động nắm lấy tay anh, nhấn mạnh lần nữa. Tay cô rất gầy và nhỏ, anh khẽ nắm là có thể nắm trọn tay cô trong lòng bàn tay mình, giống như cả người cô cũng nhỏ hơn anh không biết mấy lần. "Được!" Long Duy chỉ nói duy nhất một chữ, giọng anh khàn khàn giống như cuống họng có lửa đốt. Nghĩ đến sau này có thể có cô ở bên, trong lòng anh bình thản đi nhiều, dù đường phía trước khó đi nữa, anh cũng có đủ dũng khí đi tiếp. "Anh... ăn cơm chưa?" Đối mặt thật lâu, hai người cảm thấy hơi xấu hổ, Tưởng Linh Nhi lên tiếng hỏi. "Vẫn chưa." Anh lắc đầu. "Vậy em đi nấu cơm, anh chờ một lúc." Tưởng Linh Nhi xắn ống tay áo lên định đi vào phòng bếp, nhưng vừa cất bước đã bị Long Duy ôm trở về. Anh kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt: "Linh Nhi, cho anh ôm em một lúc." Lúc này, anh vẫn thật sự không dám tin, cô lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy. Anh tưởng cô sẽ không tha thứ cho anh, thậm chí sẽ hận anh. Không ngờ cô lương thiện không trách anh, còn đau lòng vì anh từng chịu khổ. Anh vẫn biết, cô là một cô gái lương thiện, nhưng mà... Nghĩ đến hành vi không khác gì cầm thú của mình thời gian này, anh hối hận đến nẫu ruột nẫu gan, càng ôm cô càng chặt. Tưởng Linh Nhi cao khoảng 1m63, mà Long Duy cao khoảng 1m85, cô thấp hơn anh đúng hai mươi mấy centimet, khi bị anh ôm vào trong ngực, đầu cô vừa vặn dán vào lồng ngực anh. Hít hà mùi cơ thể anh, Tưởng Linh Nhi tham lam dụi đầu vào ngực anh, trái tim suốt một năm nay chưa từng bình yên, lúc này rốt cuộc đã tìm được bến cảng neo đậu. Cô sống đến giờ. Không còn giống cái xác không hồn nữa, mà là một Tưởng Linh Nhi có máu có thịt, một Tưởng Linh Nhi vẫn có thể yêu. * Thật vất vả thoát khỏi bàn tay anh Liệt về đến nhà, vừa mới bước vào cửa phòng, Trần Nhạc Nhung lại nhận được điện thoại của chị Yến. Yến hào hứng, vội vàng kể cho Trần Nhạc Nhung nghe, cô đã phỏng vấn thành công, muốn mời cơm chúc mừng. Yến mời cơm, Trần Nhạc Nhung không có lý do gì không đi, cô lại xách túi lên đi đến địa điểm hẹn với Yến. Lúc cô đến nơi, ba người Yến, Đại Tráng, Tiêu Tiêu đều đã đến rồi. Đại Tráng nói: "Tôi đã nói Yến của chúng ta rất giỏi mà, chỉ cần cô ấy muốn thì không có việc gì không làm được." Tiêu Tiêu bình thường hay ‘nói mát’, hôm nay cũng biết nói lời dễ nghe: "Ừ, Yến của chúng ta là ưu tú nhất." "Đúng vậy, chị Yến tuyệt nhất. Quen được chị Yến, đúng là phúc ba đời của em." Vừa bước vào phòng, Trần Nhạc Nhung đã hòa vào đám người đang tán gẫu. "Bình dấm nhỏ tới rồi." Ba người họ nhìn qua, nhiệt tình gọi: "Mau chọn món đi em, cứ chọn món đắt tiền đi, sau này, Yến nhà ta đã có việc làm, có lương ổn định, chỗ này không bõ bèn gì đâu." "Vậy thì em không khách sáo nữa." Nói là món đắt tiền, nhưng với Trần Nhạc Nhung thì không hề đắt, nhưng trong lòng cô, phần tình cảm này của mọi người chính là thứ vô giá nhất, trân quý nhất. Từng người gọi một món mình thích, bởi vì vui, Yến lại hào phóng gọi thêm hai món nữa, còn phóng khoáng nói: "Anh phục vụ, phiền anh mở cho tôi chai rượu vang đắt nhất chỗ các anh." Đại Tráng vội ngăn lại: "Anh phục vụ, đừng nghe cô ấy, cứ mang thức ăn lên cho chúng tôi là được rồi." Yến bất mãn: "Đại Tráng, cậu ngăn tôi làm gì? Sợ tôi không trả nổi phải vay tiền cậu à?" Đại Tráng lại nói: "Yến, chắc không phải là phỏng vấn thành công mà là nhặt được của báu à." Mấy người họ đều là những người xuất thân từ nông thôn, bình thường đều nhịn ăn nhịn mặc, đi ăn cơm cũng chọn chỗ rẻ mà ăn. Hôm nay họ chọn một nhà hàng khá sang, còn muốn uống loại rượu đắt nhất, Yến định dùng một năm tiền lương để trả nợ à? Yến gật đầu, cười hì hì nói: "Cậu nói rất đúng, đúng là tôi đã nhặt được của báu." Cô đã phỏng vấn thành công, cũng qua được sát hạch vòng cuối, ngày mai có thể chính thức đến nhận công việc thư ký tổng giám đốc rồi, mỗi ngày đều được gặp người đàn ông mình muốn gặp, đây chẳng phải là nhặt được của báu thì là gì. Tiêu Tiêu gặng hỏi: "Rốt cuộc là công ty gì? Thật sự tốt như cậu nói sao?" "Ha ha..." Yến liếc nhìn Trần Nhạc Nhung, ngượng ngùng gãi đầu một cái, lại nói: "Thật ra công ty này mọi người chắc đều đã nghe nói." "Công ty bất động sản Nguyệt An thuộc tập đoàn Thịnh Thiên?" Nhìn thấy Yến xấu hổ đỏ mặt, Trần Nhạc Nhung đoán chừng cô ấy đang theo đuổi tên Trần Dận Trạch đó. "Ừ, chúc mừng em trả lời đúng." Yến nói. "Chị Yến, chị nói thật ư?" Trần Nhạc Nhung hơi giật mình, ít nhất với cô, sức hút của Trần Dận Trạch còn đến mức có người thích vàsẵn sàng từ bỏ chuyên ngành để đi làm thư ký riêng cho anh ta. Đương nhiên, đó là vì Trần Nhạc Nhung không hiểu được sức hút của Trần Dận Trạch, cũng không hẳn là cô không hiểu, mà là trong lòng cô từ lâu đã chỉ có mình anh Liệt, những người khác tất nhiên không đủ tốt. Mấy năm này, phụ nữ muốn làm thư ký cho cậu cả nhà họ Trần nhiều lắm, nhưng hầu hết đều là bình hoa di động, nên đều không được tuyển, mà Yến may mắn, một lần đã qua phỏng vấn, còn thông qua sát hạch vòng cuối. "Tôi cảm thấy thứ mình muốn thì phải cố gắng nắm lấy, không thể chỉ trông chờ vào may mắn." Yến càng nói càng hưng phấn: "Mọi người xem đi, tôi đã thành công bước đầu, sau này tôi sẽ tiếp tục cố gắng." "Công ty con của tập đoàn Thịnh Thiên?" Lúc lâu sau, Đại Tráng và Tiêu Tiêu mới phản ứng được, hai người kinh ngạc há to miệng. Đại Tráng lại nói: "Yến, cậu chắc chắn là công ty bất động sản Nguyệt An thuộc tập đoàn Thịnh Thiên chứ? Tập đoàn tài phiệt lớn như vậy, sao có thể thông báo tuyển dụng nhân viên không chuyên nghiệp chứ? Tôi nói nhé, cậu nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để người ta lừa gạt." Tập đoàn Thịnh Thiên là tập đoàn lớn, tiếng tăm vang dội trên trường quốc tế, người điều hành của họ nhiều năm liền xếp đầu danh sách những người giàu có nhất, vượt xa những người xếp hạng phía sau, đến nay vẫn chưa có ai lung lay được vị trí của anh ta. "Chị Yến, chị phải cẩn thận, không được để bị lừa." Trần Nhạc Nhung nhắc nhở, sợ Yến bị mê hoặc bởi hình tượng giả mà Trần Dận Trạch dựng nên Nhưng nghĩ kỹ lại, Trần Dận Trạch cũng không có biểu hiện đặc biệt gì trước mặt Yến, chắc là do cô suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như Yến có thể theo đuổi được Trần Dận Trạch, Trần Dận Trạch cũng thích Yến, thì cô gái tốt như chị Yến làm chị dâu cô cũng không tồi.