“Tôi sẽ khiến cô trở thành mẹ của con tôi!”
Câu nói này như một quả bom nguyên tử nổ vào trong tim Tưởng Linh Nhi, cô vốn muốn từ bỏ vùng vẫy chống cự nhưng lại dốc hết sức vùng vẫy: “Ác quỷ, cút ra!” Nhưng bất kể Tưởng Linh Nhi vũng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị Long Duy lăng nhục. “Long Duy...” Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến Long Duy, thậm chí còn nực cười tưởng tượng người đàn ông trên cơ thể mình này là Long Duy của cô. Chỉ có suy nghĩ như thế, trái tim cô mới có thể dễ chịu một chút và có can đảm khiến cô cắn răng kiên trì tiếp tục sống. Ác quỷ này cứ như biết được suy nghĩ trong lòng cô, anh một lần lại một lần hành hạ cô một cách mạnh mẽ, muốn để cô biết được người đang hành hạ cô là ai. Không biết trôi qua bao lâu, có thể lâu như thiên trường địa cửu, người đàn ông đó mới buông cô ra, sau đó lại lạnh lùng thốt ra một câu: “Tưởng Linh Nhi, đây chính là cái giá cô phải trả.” Cô phá hủy con của anh, vậy thì cô nên trả lại một đứa con cho anh, anh nhất định phải để cô sinh một đứa con thuộc về anh. Anh không thể vui vẻ, vậy thì anh kéo luôn cô xuống địa ngục, bọn họ ai cũng đừng hòng dứt ra khỏi cuộc chơi âm mưu này. Đợi Long Duy rời đi, Tưởng Linh Nhi lập tức lôi cơ thể mệt mỏi nhào vào phòng tắm, rửa sạch sẽ mình từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết lần này đến lần khác. Nhưng bất kể cô rửa như thế nào cũng không thể rửa sạch dấu vết người đàn ông đó tạo ra trên người cô, cô thực sự không dám nghĩ, lỡ như cô thực sự mang thai con của người đàn ông đó thì sao? Không được, cô không thể tiếp tục ở đây nữa, cô nhất định phải nghĩ cách trốn ra ngoài, chỉ có rời khỏi nơi này thì cô sẽ không bị khống chế nữa. Vậy tiếp theo đây, cô phải suy nghĩ kĩ làm sao có thể trốn ra ngoài, hơn nữa tuyệt đối không thể rơi vào tay tên ác quỷ này. ... Sau nửa tháng, Quyền Nam Dương cuối cùng đã kết thúc chuyến viếng thăm một số quốc gia, trở về vòng tay của quê hương. Tất nhiên, Trần Nhạc Nhung không thể nào không biết được tin Quyền Nam Dương về nước. Đã hoàn thành công tác một tháng hỗ trợ giảng dạy, cô sớm đã nhận được tin tức vào ba ngày trước, hôm nay đã đến sân bay thật sớm để chờ đợi anh Liệt của cô trở về. Cô biết khoảng khi nào máy bay chuyên dụng của anh Liệt sẽ đến sân bay Quốc tế Lâm Hải, nhưng cô vẫn tới sân bay đợi trước hai tiếng, cô đã nóng lòng muốn gặp anh lắm rồi. Cô định khi anh Liệt vừa xuống máy bay, cô sẽ chạy nhào lên ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng cô nhớ anh đến mấy. Nhưng tưởng tượng luôn rất phong phú, hiện thực luôn đầy bi thương. Sau khi cô đến sân bay mới sực nhớ ra cô chỉ là một người dân nhỏ bé bình thường, chỉ có thể đứng đợi ở khu vực đến như mọi người. Cô cũng biết rằng với thân phận như anh Liệt chắc chắn sẽ đi lối đi đặc biệt, cô đứng ở cửa ra vào khu vực đến vốn sẽ không thấy anh. Vì vậy Trần Nhạc Nhung chen vào nơi nhiều bảo vệ, nghĩ tới chỉ cần gặp được anh Liệt thì cô có thể nghĩ cách chào hỏi với anh Liệt, để anh biết được cô đang đợi anh. Nhưng hiện thực lại lần nữa tát cho Trần Nhạc Nhung một bạt tai thật mạnh. Máy bay chuyên dụng của anh Liệt vẫn chưa hạ cánh, sân bay đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt nhất, các nhân viên lực lượng đặc biệt vây quanh kín kẽ lối đi đặc biệt mà anh muốn đi. Bảo vệ đã thực hiện công việc hết sức ổn thỏa đến nỗi một con ruồi cũng không thể lại gần anh, huống chi một người sống như cô. Vì vậy sau khi anh Liệt đến nơi, Trần Nhạc Nhung thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của anh Liệt, chiếc xe chuyên dụng của ngài Tổng thống đã rời đi dưới sự hộ tống của các bảo vệ. Trơ mắt nhìn đại đội hộ tống ngài Tổng thống càng đi càng xa, Trần Nhạc Nhung thất vọng cúi đầu xuống, đau buồn đến muốn khóc. Không thể đứng bên cạnh anh Liệt một cách quan minh chính đại, cảm giác này thực sự không dễ chịu, ngay cả bên cạnh của anh Liệt cô cũng không thể dựa vào. “Cô Trần đáng yêu của tôi, chuyện gì khiến cô đau buồn đến thế?” Đột nhiên kế bên vang đến một giọng nói nam tính êm tai mà cô không thể quen thuộc hơn nữa, khiến trái tim Trần Nhạc Nhung chợt rung động. Cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh Liệt sau khi đã cải trang đang đứng trước mặt cô và mỉm cười nhìn cô, cô kinh ngạc không thôi: “Anh Liệt, sao anh lại?” Rõ ràng chính mắt cô thấy đoàn xe của anh Liệt đã rời đi, anh Liệt sao lại xuất hiện bên cạnh cô, chẳng lẽ anh biết thuật phân thân? “Sao anh nỡ bỏ rơi Nhung Nhung của anh mà bỏ đi một mình chứ.” Quyền Nam Dương mỉm cười ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô. “Nhưng rõ ràng em thấy đoàn xe của anh đi rồi mà?” Trần Nhạc Nhung đưa tay miết khuôn mặt của anh Liệt, có nhiệt độ chắc là thật rồi, không phải cô đang nằm mơ. “Cô bé ngốc, đoàn xe rời đi thì chắc chắn anh Liệt sẽ đi sao?” Quyền Nam Dương miết mặt cô, cô nhóc này cũng có lúc hồ đồ. Trần Nhạc Nhung vui vẻ không thôi: “Thế là anh Liệt anh vốn không lên xe sao?” Quyền Nam Dương gật đầu: “Ừm, cô gái thông minh.” Lúc này Trần Nhạc Nhung ôm lấy thắt lưng của anh Liệt, cọ cọ vào lòng anh: “Anh Liệt, em nhớ anh rất nhiều.” Quyền Nam Dương vuốt ve cái đầu nhỏ của cô, cười hỏi: “Nhớ đến mức nào?” Trần Nhạc Nhung lại bắt đầu bày tỏ: “Ăn cơm nhớ, ngủ nhớ, không có lúc nào không nhớ anh. Anh sờ mặt em đi, em cảm thấy em nhớ anh đến nỗi gầy hơn rồi đó.” “Ừm, quả thật gầy hơn rồi, anh Liệt sẽ khiến em mập trở lại.” Quyền Nam Dường vừa hài lòng vừa đau lòng với câu trả lời của cô, không kìm được bưng mặt cô lên, hôn cô với vẻ đầy yêu thương. “Anh Liệt, đây là sân bay, xung quanh có rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy.” Trần Nhạc Nhung rất muốn vứt bỏ mọi kiêng dè để tiếp nhận nụ hôn của anh Liệt, nhưng ánh mắt xung quanh thực sự quá sáng chói, khiến cô không tài nào tập trung tinh thần. Quyền Nam Dương cười khẽ: “Ừm, vậy chúng ta tìm nơi không có người tiếp tục.” Trần Nhạc Nhung: “...” Tuy trong lòng cô cũng nghĩ như thế, nhưng anh Liệt có thể đừng nói thẳng thừng như thế không, cô cũng biết xấu hổ đấy. ... Số 88 đường Thanh Lịch phố Thông Đạt. Đây là nơi ở riêng của Quyền Nam Dương. Nhìn bóng lưng cao to đang bận rộn trong nhà bếp, trái tim Trần Nhạc Nhung ngọt ngào như ăn mật vậy, trước kia cô thật không dám tưởng tượng sẽ có một ngày như thế. Cô ngồi chơi trong phòng khách, anh Liệt bận rộn trong nhà bếp, chỉ vì muốn cô ăn bữa tối do anh tự tay chuẩn bị cho cô. Chăm chú nhìn anh Liệt một hồi lâu, Trần Nhạc Nhung đứng dậy đi vào nhà bếp: “Anh Liệt, anh thực sự không cần em giúp đỡ à?” Quyền Nam Dương không hề ngoảnh đầu lại nói: “Em ngoan ngoãn ngồi xem tivi trong phòng khách đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho anh rồi.” “Nhưng em rất muốn giúp anh.” Trần Nhạc Nhung bước đến cửa nhà bếp, vừa đi tới, Quyền Nam Dương liền quay đầu lại lườm cô: “Nhà bếp nhiều dầu khói, đừng vào đây.” “Anh Liệt, chẳng lẽ anh không sợ dầu khói sao?” Anh là ngài Tổng thống đó, thân phận cao quý biết mấy. “Anh là đàn ông.” Anh cho cô một lý do chính đáng như thế. Bởi vì anh là đàn ông, là người đàn ông của cô nên anh bằng lòng cưng chiều cô như thế. Vì cô, đừng nói là vào bếp, cho dù lên núi đao xuống chảo dầu, anh cũng bằng lòng!