Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 83: Tính Toán Của Cô Chị




Đủ mọi ánh mắt đánh giá, đủ mọi tiếng nghị luận, đủ mọi trò chỉ trỏ bóng gió...

Cảnh tượng như trở về ba năm trước đây.

Tiếng mắng mỏ chỉ trích, tiếng cười nhạo văng vẳng bên tai.

Những người không có chút quan hệ nào với cô, những kẻ không hề biết sự thật, chỉ nghe thấy tin tức đã đứng ra chỉ trỏ mắng chửi.

Những kẻ đó tự cho mình là người có đạo đức, đứng ra chỉ trích người khác mà không hề biết rằng mình chỉ là kẻ hùa theo làm tổn thương người khác.

Trên màn hình LED vẫn tiếp tục chiếu quá khứ thảm hại của Giang Nhung, ánh mắt của hơn trăm nhân viên trong công ty đều đổ dồn vào cô.

Một lần nữa, cô lại trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

“Đúng là chó thì không thay đổi được bản tính ăn phân, biết rõ tổng giám đốc Trần đã có vợ rồi mà còn có thể làm ra chuyện như vậy.”

Cuối cùng cũng có người phá vỡ sự im lặng, tiếp theo trong phòng bắt đầu lục tục vang lên tiếng bàn tán.

“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”

“Đúng đó đúng đó, bình thường trông cũng ngoan ngoãn, thế mà lại là loại người như vậy.”

“Chắc tổng giám đốc Trần cũng không biết những chuyện quá khứ của cô ta đâu, nếu biết thì sao còn qua lại với loại đàn bà này được.”

Những câu khác Giang Nhung chỉ nghe rồi bỏ ngoài tai, không cảm thấy tổn thương gì, thế nhưng câu nói này đã đâm trúng điểm yếu của cô.

Truyện được up trên app mê tình truyện

Người khác đánh giá cô thế nào, nói cô ra sao, cô đều không quan tâm. Nhưng cô để ý đến suy nghĩ của Trần Việt, không biết Trần Việt có tin tưởng cô hay không.

Cô vẫn luôn không dám nhắc đến chuyện quá khứ với Trần Việt, càng không muốn nhắc đến người nhà với anh, bởi vì quá khứ của cô, nhà của cô, người thân của cô, tất cả đều vô cùng thảm hại.

Trần Việt ưu tú như vậy, hành vi cử chỉ, lời nói việc làm, năng lực làm việc, học thức ngoại hình... cho dù là xét từ phương diện nào anh cũng rất xuất sắc.

Đôi khi Giang Nhung cảm thấy Trần Việt giống như một vật báu hiếm thấy trên đời ở trong viện bảo tàng, người khác chỉ có thể đứng nhìn từ xa, có thể thưởng thức, nhưng mãi mãi không thể sở hữu.

Cô không muốn Trần Việt coi thường cô, không muốn Trần Việt coi thường gia đình cô, không muốn Trần Việt cho rằng cô là loại phụ nữ có thể tùy tiện dụ dỗ đàn ông như vậy.

Trần Việt...

Anh sẽ đánh giá cô thế nào?

Có phải anh sẽ giống như những kẻ này không?

Giang Nhung đang nghĩ đến mức ngơ ngẩn, thì lại nghe thấy có người nói.

“Giám đốc Trương, Giang Nhung là nhân viên của phòng cô, cô đứng ra nói một câu xem nào.”

Trương Tiểu Thanh rất “miễn cưỡng” đi lên dưới sự kêu gọi của mọi người, cầm micro nói: “Giang Nhung là nhân viên của phòng Nghiệp vụ chúng tôi, mọi người cũng thấy thành tích làm việc của cô ấy rồi đấy. Còn về cuộc sống sinh hoạt cá nhân thì đây là chuyện riêng của cô ấy, tôi thật sự không quản nổi.”

Trương Tiểu Thanh cũng không ngốc, tuy cô ta tham gia vào chuyện này, nhưng cô ta đứng trong góc tối, tuyệt đối không thể ra mặt đắc tội người khác được.

Còn chuyện vạch trần mọi thứ thì đã có cô ả ngu xuẩn Nông Tâm Nhã kia làm rồi, dù sao cô ta cũng bằng lòng trả giá mọi thứ để đối phó với Giang Nhung.

Qua chuyện náo loạn ngày hôm nay, Giang Nhung sẽ không còn mặt mũi nào tiếp tục ở công ty khoa học kĩ thuật Sang Tân nữa. Còn cô ta là người lãnh đạo trực tiếp thì chỉ cần tiếp tục giả vờ không biết gì hết, sau chuyện này, cô ta vẫn sẽ là giám đốc phòng nghiệp vụ của Sang Tân.

Nay Sang Tân đã bị Thịnh Thiên thu mua, vị trí giám đốc này đối với cô ta càng quan trọng, cô ta tuyệt đối không thể để một kẻ như Giang Nhung tồn tại được.

Vũ Văn Minh nhìn Giang Nhung, thất vọng lắc đầu, ánh mắt như đang nói: Anh ta đã từng coi cô như nữ thần, thì ra cô lại là loại phụ nữ làm ra bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Phùng Tinh Tinh lại bình tĩnh nhìn chằm chằm Giang Nhung, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên thể hiện tâm tư thật sự của cô ta, đó là đợi xem trò vui.

Những đồng nghiệp khác trong phòng nghiệp vụ cũng nhìn về phía Giang Nhung, đều có thái độ chờ xem kịch vui.

“Giang Nhung...” Lâm Mỹ nhìn Giang Nhung, nhẹ nhàng kéo tay áo của cô: “Những chuyện này đều là thật sao?”

Những chuyện này đều là thật sao?

Có vài chuyện vốn là giả, nhưng bị người ta nói nhiều rồi, truyền tai qua lại rồi còn mấy ai biết là thật hay giả nữa.

Giang Nhung hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, ngẩng đầu, nhấc đôi giày cao gót 5 phân đi lên sân khấu, đứng trước màn hình LED lớn.

Cô nhếch miệng nở nụ cười nhạt, nhìn khắp những người ở dưới một lần.

Quả nhiên ánh mắt những người này nhìn cô đều chứa sự khinh bỉ và coi thường, như thể cô chính là một tên tội phạm tội ác tày trời vậy.

Cô cầm lấy một chiếc micro khác, cười nhạt nói: “Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho dù là kẻ nào đứng sau giở trò thì tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật.”

“Ha ha...” Nông Tâm Nhã không biết đã vào từ khi nào, khinh thường cười lạnh nói: “Mày đã dụ dỗ anh rể tương lai của mình, cùng đàn ông vào khách sạn thuê phòng, bây giờ lại quyến rũ người đã có vợ.”

Nghe thấy giọng của Nông Tâm Nhã, Giang Nhung liếc mắt nhìn sang, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn thẳng vào Nông Tâm Nhã.

Nông Tâm Nhã bị Giang Nhung nhìn thì hơi hoảng sợ, cô ta vội nhìn sang chỗ khác, lại nói thêm: “Một con điếm vô liêm sỉ như mày mà còn có mặt mũi nói chuyện truy cứu trách nhiệm pháp luật à? Nếu thật sự truy cứu thì bị cáo cũng là mày, đồ bồ nhí trơ trẽn.”

Thì ra thật sự là Nông Tâm Nhã giở trò sau lưng, nhưng Giang Nhung tin, dựa vào một mình Nông Tâm Nhã thì không thể làm được, chắc chắn còn có kẻ khác.

Thế nhưng kẻ kia là ai?

Cô nhìn về phía Trương Tiểu Thanh, lại liên tưởng đến câu nói vừa rồi của cô ta.

Có điều Trương Tiểu Thanh và Nông Tâm Nhã là người khi cô đến Giang Bắc mới quen, với hoàn cảnh của hai người này thì có lẽ không thể điều tra được quá khứ của cô, huống chi còn là chi tiết như vậy.

Nhất định còn có kẻ đứng sau bọn họ.

Là Cù Mạnh Chiến, hay là... Giang Hân?

Tuy Cù Mạnh Chiến là một tên tiểu nhân, nhưng còn chưa đến mức đi bắt nạt một cô gái không quyền không thế như cô.

Hơn nữa cảnh tượng hôm nay giống hệt như ba năm về trước, còn đạo diễn của màn kịch hay ba năm trước thì...

Giang Hân ơi Giang Hân, chị thật đúng là chị gái tốt của tôi. Tôi vẫn nhớ đến chút tình nghĩa tỷ muội, không so đo đến cùng với chị, còn cao chạy xa bay rời khỏi quê hương, cớ sao chị vẫn phải dồn ép không tha như vậy chứ?

Chị không biết con giun xéo lắm cũng quằn sao?

Giang Nhung hơi nheo mắt, lắc đầu cười khổ, đột nhiên nghe thấy có người gào to: “Loại đàn bà như cô nên từ chức cuốn xéo đi, đừng ở công ty làm người khác mất mặt nữa.”

Lại có người nói: “Giám đốc Trương không quản nhưng phòng nhân sự cũng không muốn qua lại với kẻ xấu, không bằng chúng ta đợi tổng giám đốc Trần tới rồi để tổng giám đốc xử lý.”

Đợi tổng giám đốc Trần tới để anh xử lý?

Vừa nghe thấy thế, Giang Nhung không thể khống chế được cơ thể mà hơi run lên.

Tuy cô vẫn mỉm cười, song trong lòng đã rối bời, hoảng hốt.

Nhưng ngoài sự hoảng hốt, trong lòng cô còn dâng lên nỗi hận.

Trần Việt sẽ đánh giá cô thế nào?

Trần Việt sẽ tin cô là loại phụ nữ như vậy sao?

Hạnh phúc mà cô khó khăn lắm mới giành được, lẽ nào lại tan biến trước âm mưu của chị gái cô như vậy?