“Em không sai!” Trần Nhạc Nhung lớn tiếng hét: “Quyền Nam Dương, anh cho rằng em làm như vậy để vui sao?”
Người đàn ông này không hiểu cô chút nào. Tất cả những điều cô làm còn không phải là vì anh sao. Anh không khen cô thì thôi lại còn đánh cô. Càng nghĩ Trần Nhạc Nhung càng cảm thấy tủi thân. Mũi hơi chua xót, nước mắt tuôn ra. Nước mắt Trần Nhạc Nhung đối với Quyền Nam Dương mà nói, lực công kích có thể so với vũ khí hạt nhân, anh không có cách nào giải quyết. Nhưng anh không thể dễ dàng tha thứ như vậy được. Nếu không về sau cô gái này vẫn sẽ lại phạm lỗi sai như vậy, khiến bản thân bị thương. Cô chắc chắn không biết, trong lòng anh dù là quyền lực ngai vàng tổng thống cũng không quan trọng bằng việc cô có thể sống vui vẻ, khỏe mạnh. “Khi ba tức giận với em cùng lắm cũng chỉ là im lặng không nói lời nào, đến một ngón tay ông ấy cũng không nỡ chạm vào em.” Trần Nhạc Nhung ấm ức chảy nước mắt. “Nhưng Quyền Nam Dương, tên xấu xa nhà anh lại dám đánh em.” Từ nhỏ đến lớn, người trong nhà có ai không nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Chỉ cần trên đầu rớt vài sợi tóc thôi, bà nội cũng đã lo lắng cả nửa ngày rồi. Hôm nay... Hôm nay anh Liệt mà cô thích nhất lại ra tay đánh cô! Cô cử động một chút, cái mông nhỏ đáng thương vẫn còn đau, có thể thấy được anh Liệt xấu xa ra tay hung dữ tới nhường nào. “Biết vì sao anh đánh em không?” Cuối cùng Quyền Nam Dương vẫn nhẹ giọng nói, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa lên chỗ bị anh đánh. “Dù sao cũng là anh bắt nạt em... sao em phải biết tại sao anh đánh em?!” Thật ra chỉ cần cô bình tĩnh nghĩ một chút là có thể hiểu vì sao anh lại đánh cô nhưng cô lại không muốn nhận thua. Lần này nếu như cô nhận thua, về sau sẽ còn xảy ra chuyện tương tự như này, anh vẫn sẽ đánh cô, cô không muốn như vậy. “Có phải mông không còn đau nữa rồi không?” Anh hỏi, cố ý đè thấp giọng xuống bày ra bộ dáng hung dữ. “Quyền Nam Dương, anh thử đánh em nữa xem! Xem em còn để ý anh nữa không?” Hừ, người đàn ông này còn muốn được đằng chân lân đằng đầu. Quyền Nam Dương lại xử lý vết thương trên chân cho cô: “Lần sau không cho phép lại phạm lỗi sai ngu ngốc này nữa. Nếu không hậu quả tự chịu.” “Em làm gì thì liên quan gì đến anh?” Hừ, đánh cô vài cái rồi lại cho cô ăn kẹo ngọt, tưởng như vậy thì cô sẽ cho rằng chưa xảy ra chuyện gì sao? Quyền Nam Dương lại nói: “Em cũng biết, ba em có tức giận cũng không nỡ đánh em, đó là bởi vì em là con gái ông, ông ấy yêu em thương em, không nỡ để em phải chịu tổn thương dù chỉ một chút. Nếu để ông ấy biết em bị thương thành như vậy, em nói xem ông ấy có phải sẽ ngay lập tức bay tới New York không?” “Không được nói cho họ biết.” Trần Nhạc Nhung kích động đá chân lên, không may lại đá vào ghế ngồi cứng khiến cô đau tới mức phải rên lên thành tiếng. “Đừng cử động!” Quyền Nam Dương giữ cô lại, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được sự quan tâm rõ rệt trong lời nói: “Em bị thương anh cũng sẽ đau lòng.” Trần Nhạc Nhung: “...” Người đàn ông này biết tử huyệt của cô ở đâu, anh nói như vậy sao cô còn có thể trách anh được nữa. Quyền Nam Dương lại nói: “Nhớ kỹ, sau này dù ở đâu, khi nào đều phải chăm sóc tốt bản thân.” “Quyền Nam Dương...” “Gọi anh Liệt!” “Anh gọi được cả họ cả tên em thì sao em lại không thể gọi cả họ tên anh.” Hừ hừ hừ, đừng cho rằng nói vài lời dễ nghe thì cô sẽ quên ban nãy anh đã bắt nạt cô thế nào. “Ngoan!” “Em không muốn ngoan!” “Hử?” Anh nhíu mày. “Anh Liệt!” Cô mau chóng gọi một tiếng rồi lại nói: “Anh đánh em đau.” “Đánh đau mới nhớ lâu.” “Vậy anh để em đánh lại.” “Được.” Anh nói: “Đợi anh xử lý xong vết thương cho em sẽ tùy em xử lý.” Trần Nhạc Nhung: “...” Người đàn ông này thật biết nắm lấy chỗ yếu đuối của cô. Thấy anh cẩn thận, tỉ mỉ xử lý vết thương cho cô như vậy, cô làm gì còn nỡ trách anh chứ. Nửa tiếng sau, Quyền Nam Dương giúp Trần Nhạc Nhung xử lý vết thương xong, xác nhận không có việc gì, anh mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Xong rồi, muốn xử lý anh thế nào?” “Anh ngồi đây đi.” Trần Nhạc Nhung vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. “Được.” Quyền Nam Dương nghe lời ngồi bên cạnh cô. “Ngồi gần vào đây một chút.” Cô nói. “Ừ.” Anh lại ngồi gần vào một chút. “Lại gần hơn chút nữa. Cách xa như vậy, lẽ nào em sẽ ăn thịt anh sao?” Anh Liệt người đàn ông hư hỏng này coi cô là mãnh thú nhỏ hay gì? “Lại gần hơn nữa?” Nếu lại gần hơn nữa, anh chỉ có thể bế cô vào lòng, lẽ nào ý cô là như vậy? “Không hiểu à?” Trần Nhạc Nhung sửng sổ nhìn anh, cô không tin anh không hiểu ý cô. Chắc chắn anh đang giả vờ, đợi cô nhảy vào lòng anh đây mà. “Hiểu rồi.” Anh cười, ôm cô vào lòng, vò đầu cô nói: “Như này đã đủ gần chưa?” “Cúi đầu thấp xuống một chút.” Cô giống như một nữ vương ra lệnh phân phó, Quyền Nam Dương nghe lời cô làm theo. Trần Nhạc Nhung đưa tay lên quàng qua cổ anh, hơi hơi ngẩng mặt lên: “Trừng phạt của em là, em sẽ hôn anh nhưng anh không được đáp lại nụ hôn của em, để em chủ động.” “Nhóc con, em muốn đùa với lửa sao?” Trong mắt Quyền Nam Dương đã cuồn cuộn ám dục. “Không phải đùa với lửa, là em trừng phạt anh.” Trần Nhạc Nhung hồn nhiên cho rằng, sự trừng phạt này của cô là biện pháp hiệu quả nhất. Nhưng cô lại quên mất, anh Liệt của cô không phải cừu mà là sói. Cô vừa mới chạm vào môi anh, anh đã lập tức từ bị động đổi thành chủ động, điên cuồng hôn cô. Trần Nhạc Nhung dùng sức đẩy anh ra nhưng chống cự vô hiệu. Rõ ràng đã nói là trò chơi này do cô khống chế trong lòng bàn tay, vì sao vừa mới bắt đầu đã đổi thành anh là người chỉ đạo trò chơi rồi? Ôi thương thay! * Hiện trường buổi tiệc tối văn nghệ. Yến phát hiện người đàn ông mà cô mong nhớ mấy ngày hôm nay cũng có mặt ở hiện trường. Nhìn thấy anh rời đi, cô muốn lập tức đuổi theo. “Anh Trần, xin đợi một chút.” Dù sao Yến cũng thấp, chạy chậm đuổi theo Trần Dận Trạch, khi đuổi đến nơi thì cô ta đã mệt tới thở không ra hơi. “Có việc gì?” Trần Dận Trạch nhìn một chút xem người phụ nữ nào lại dám cả gan cản đường của anh. Lại phát hiện, anh không có chút ấn tượng nào với cô ta. “Anh Trần, xin chào! Tôi là bạn của em gái anh, tôi là Yến.” Yến tự giới thiệu bản thân rồi giơ tay ra, cô ta nghĩ anh sẽ lịch sự bắt tay mình. Nhưng nào ngờ, Trần Dận Trạch không có ý này, thậm chí anh còn không nói lời nào, mặc kệ cô ta tiếp tục bước đi. Lần đầu tiên Yến gặp phải một người không lịch sự như vậy, lại lần nữa đuổi theo Trần Dận Trạch, chặn đường đi của anh: “Tôi nói này anh Trần, tôi cũng đã giới thiệu mình rồi anh chí ít cũng nên lịch sự nói gì đó đi chứ.” “Sở Nguyên!” Trần Dận Trạch vẫn không để ý Yến như cũ mà gọi người tùy tùng bên cạnh anh, lần nữa mặc kệ Yến rời đi. Sở Nguyên nhận lệnh lập tức bước lên trước, thay chủ nhân chặn Yến lại: “Cô gì ơi, cậu chủ chúng tôi không có hứng thú với cô, cô vẫn nên đừng để mình mất mặt nữa.” Yến: “...” Cô chỉ cảm thấy người đàn ông này cũng khá là đẹp trai, muốn nhìn anh ta lâu hơn một chút mà thôi. Mẹ nó chứ ai có hứng thú với anh ta? Đúng là tự mình đa tình! Yến tức giận giậm chân, mà lại đúng lúc giậm phải hòn đá bên cạnh, đau đến mức cô ta nhảy dựng lên: “Người gì vậy chứ? Ở đâu ra cái tính điên cuồng kiêu ngạo như vậy?”