Nghĩ đến những việc này, Trần Nhạc Nhung thực sự rất hận bản thân tại sao không sớm đi tìm anh Liệt.
Nếu tại thời điểm đó, nếu cô tìm thấy anh Liệt, vậy thì anh sẽ không cô đơn nữa rồi, anh vẫn còn có cô ở bên cạnh, ít nhiều anh sẽ cảm thấy tốt hơn. Nhưng cô biết rất rõ rằng mình không có khả năng khiến thời gian quay ngược, cô cũng không thể quay lại thời điểm đó để giúp đỡ anh Liệt, những chuyện đã thì đã trôi qua rồi. Vậy thì, cô phải trân trọng hiện tại, cô muốn cho anh Liệt biết rằng anh ấy vẫn còn có cô, sau này cô sẽ luôn ở bên cạnh anh. "Cô chủ..." Trong điện thoại, Thường Lịch gọi vài lần Trần Nhạc Nhung mới sực tỉnh lại. "Ừm." Trần Nhạc Nhung hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh cảm xúc: "Thường Lịch, cảm ơn anh vì đã nói với tôi nhiều như vậy. Cũng xin các anh sau này hãy giúp tôi bảo vệ ngài Tổng thống, nhất định phải đảm bảo an toàn cho anh ấy. Tôi tuyệt đối không muốn anh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì. " Nói xong, cô cúp điện thoại, ngước nhìn bầu trời khi mặt trời đang lặn, khẽ nói: "Anh Liệt, trước kia chính là anh người bảo vệ em trước, sau này sẽ do em bảo vệ anh." Trần Nhạc Nhung bật camera của điện thoại, chụp một bức ảnh tự sướng xinh đẹp. Chỉnh sửa ảnh và thêm đoạn văn bản lên trên: [vừa ăn trưa xong, ngồi bên ngoài lều phơi mình dưới ánh mặt trời, nhớ người mà tôi thích. Để anh ấy biết rằng dù tôi ở đâu, trái tim tôi vẫn ở bên anh ấy.] Sau khi chỉnh sửa xong, Trần Nhạc Nhung gửi nó cho Quyền Nam Dương. Cô chỉ thích anh, nếu thích thì phải nói với anh, để anh biết được, như vậy anh sẽ không cô đơn nữa. Chẳng mấy chốc, Trần Nhạc Nhung đã nhận được hồi âm từ Quyền Nam Dương: [Nhóc con, người mà em đang nhớ cũng đang nhớ em. Anh ấy bảo anh nói với em rằng dù anh ấy ở nơi đâu, trái tim anh ấy vẫn ở bên cạnh em.] [Vâng, em biết rồi. Cảm ơn anh đã nói với em, ngài chủ tịch yêu thương yêu của em.] Gõ chữ lần nữa, Trần Nhạc Nhung ấn gửi, đôi môi hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười. Anh Liệt của cô càng ngày càng biết ăn nói rồi, dưới sự dạy dỗ của cô nhất định anh sẽ càng biết cách nói những lời ngọt ngào để dỗ dành cho cô vui. Có điều, ngộ nhỡ anh ấy học được cách ăn nói, sau này sẽ đi dỗ dành những cô gái khác vui thì phải làm sao đây? "Hũ giấm nhỏ, thức ăn đều nguội mất rồi!" Bên kia, Đại Tráng hét khàn cả họng. "Đến ngay đây." Trần Nhạc Nhung lắc đầu, đứng dậy phủi bụi trên người, chạy tung tang đến quán ăn. Cùng lúc đó, Quyền Nam Dương đang ở trong Bắc Cung nhìn thấy tin nhắn của Trần Nhạc Nhung, gần như có phản ứng giống hệt Trần Nhạc Nhung, đôi môi hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười của anh chỉ hơi nhếch lên, không cười lớn. Lâm Thành Thiên đẩy cửa văn phòng ra vội vã nó: "Ngài tổng thống, nhà họ Tưởng đã phát đoạn video giết người của cô Tưởng ra ngoài rồi, Có vẻ như họ nghĩ chúng ta đã che giấu cô Tưởng." "Xem ra họ không thể ngồi yên được nữa rồi." Quyền Nam Dương cười nhẹ: "Ông ta muốn phát thì để cho ông ta phát. Kẻ giết người là người của nhà Tưởng, nạn nhân cũng là người nhà họ Tưởng. Tôi lại muốn xem xem, có phải tất cả mọi người trên thế giới đều bị mù rồi không? " Ông lão của nhà họ Tưởng đúng thực là nhân vật nguyên lão lập quốc đã cùng Quyền Nam Dương giành giang sơn. Điều đó không tệ, ông cũng quản ký bình quyền trong nhiều năm cũng không hề sai. Thậm chí, quyền lực của ông còn làm lu mờ ông chủ của nhà họ Quyền, nhà họ Tưởng suýt chút nữa đã trở thành lãnh đạo đất nước. Nhưng lịch sử chính là lịch sử. Không có nếu như hoặc có lẽ, nhà họ Tưởng cuối cùng cũng không địch nổi nhà họ Quyền, nhà họ Quyền đã đảm nhận vị trí Tổng thống của một quốc gia. Ba thế hệ của nhà họ Tưởng, người leo lên vị trí cao nhất, vẫn là ông lão Tưởng. Các con và cháu của ông không biết tranh giành, lại không có ai trong số họ giữ chức trong bộ phận trung tâm. Vì vậy khi ông lão Tưởng đến tuổi phải từ bỏ quyền lực của mình, không ai trong nhà họ Tưởng của họ có khả năng tiếp quản ba quân. Đúng lúc nhà họ Tưởng không có người kế vị, đứa con trai thứ ba luôn bị người khác coi thường của nhà họ Quyền vô tư xuất hiện trong mắt mọi người. Quyền Nam Dương nổi bật giữa đám đông và tiếp quản ba quân lực lượng vũ trang với lợi thế tuyệt đối, trở thành tổng thống ở nước A, đồng thời là tổng thống giữ chức vụ quyền lực quân sự. Quyền lực, thứ này còn gây nghiện hơn cả thuốc độc. Một khi đã tận hưởng cảm giác thích thú của quyền lực, vậy thì rất khó để buông tay. Ông lão nhà họ Tưởng cũng là người suýt chút nữa đứng ở vị trí cao nhất của nước A. Nếu muốn ông ta giao quyền lực trong tay, để ông ngoan ngoãn về nhà dưỡng lão, ông ta đương nhiên không muốn. Quyền Nam Dương luôn biết rằng, ông lão nhà họ Tưởng muốn lấy lại quyền lực đã từng thuộc về mình, nhưng những con cháu của nhà họ Tưởng đều là một đám bất tài chống đỡ không nổi, cũng không ai có bản lĩnh. Ông lão đã vật lộn trong hai năm, dùng tất cả sức mạnh của mình để đấu tranh. Ông nhìn rõ được thực tế, không thể không buông tay. Mà hôm nay, nhà họ Tưởng còn có thể làm một việc lớn như vậy, nếu nói rằng đằng sau không có người hỗ trợ, thật khó tin. Quyền Nam Dương đoán rằng, nhất định có người ở đằng sau, người đó là kẻ giết người thực sự, đã bắt đầu hành động rồi. * Núi Vu. Mưa tiếp tục rơi và thời tiết ngày càng trở nên ảm đạm, chỉ mới ba giờ chiều, trời đã tối như ban đêm. Cũng với thời tiết ảm đạm như này, còn cả tâm trạng của Tưởng Linh Nhi, tâm trạng của cô thậm chí còn ảm đạm hơn thời tiết này. Tưởng Linh Nhi, cởi quần áo, nằm trên giường bệnh viện, im lặng nhìn lên trần nhà. Người đàn ông đáng sợ như ác quỷ đã giày vò cô hai tiếng trước khi rời đi, để cô nằm lại đây một mình. Trước khi rời đi, anh nói: "Tưởng Linh Nhi, đã từng nghe người ta nói rằng cô có thể khiến một người đàn ông ngây ngất đến chết, hôm nay xem ra cũng chỉ như thế mà thôi. Thân thể của cô thiếu gia này chơi ngán rồi, cô có thể đi chết được rồi." Giọng nói của ma quỷ vẫn vang lên bên tai. Trong phòng, vẫn còn có hơi thở của ma quỷ. Tất cả điều này đang nói với cô rằng mọi thứ vừa xảy ra không phải là một giấc mơ, mà là sự thật. Chơi ngán rồi? Để cô đi chết? Anh ta nghĩ anh ta là ai? Anh muốn chơi cô thì có thể chơi? Anh nói chơi ngán rồi, cô sẽ phải đi chết? Cô càng không! Cô phải sống, sống cho thật tốt, đợi đến một ngày nào đó tận tay giết chết tên ma quỷ đã hủy đi sự trong sạch của cô. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Tưởng Linh Nhi. Cô muốn trốn, cô muốn kéo chăn lên để che vết sẹo không thể để người khác nhìn thấy, nhưng cô vẫn chưa che được, người đến đã không mời mà bước vào rồi:” Cô tưởng, xin chào! " Tưởng Linh Nhi nhẹ nhàng phủ lên mình một tấm chăn bẩn thỉu, không quay đầu lại, cô cũng không trả lời. Không nhận được phản hồi của cô, người phụ nữ đó lại lên tiếng: "Cô Tưởng, nếu cô không trả lời tôi, tôi sẽ tự làm nhé". Cô ta làm? Bọn họ còn muốn làm gì nữa? Tưởng Linh Nhi quay đầu lại, liếc nhìn người đó một cách lạnh lùng và hỏi một cách yếu ớt: "Cô là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?" Cô biết mình không thể nhận được câu trả lời, nhưng không nhịn được muốn hỏi. "Tôi là Tiểu Thúy hộ lý của cô. Đây là núi Vu. Chính cậu chủ của tôi đã mời cô đến đây." Tưởng Linh Nhi nghĩ rằng không thể nhận được câu trả lời, nhưng ai mà biết rằng người này đã trả lời cho cô từng câu một. Hộ lý? Tên ma quỷ đó đã hành hạ cô thảm như vậy, còn sắp xếp cho cô một người hộ lý. Chẳng lẽ muốn cô cảm kích anh ta sao?