"Ngài Tổng thống, tôi đã ăn xong." Vì để cho anh dùng thân phận anh Liệt gặp cô, Trần Nhạc Nhung cũng là liều mạng, dùng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ đồ ăn trên bàn ăn vào trong bụng,
"Ừm, tốt." Giọng nói của anh từ ngoài cửa phòng truyền đến: "Hiện tại chân của em còn đang bị thương, tạm thời không thể xuống giường đi lại, ngồi nghỉ ngơi ở trên giường một lát." "Được rồi, anh nói gì, tất cả tôi đều nghe theo anh." Trần Nhạc Nhung ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời giống một đứa bé: "Ngài Tổng thống, anh vào đây nói chuyện với tôi một lát đi, một mình tôi ngồi ở đây rất buồn chán." Chỉ cần có thể lại lừa anh đi vào phòng, cô sẽ có thể nghĩ cách giữ anh lại, để anh lại ở cùng với cô thêm một lúc. Thế nhưng mà... Thế nhưng mà... Trần Nhạc Nhung đợi rất lâu vẫn không thể đợi được ngài Tổng thống đi vào nói chuyện với cô. Hôm nay không chờ được, hôm sau vẫn không chờ được, ngày thứ ba... Cô thấy được anh Liệt trong tin tức trên TV. Anh mặc một bộ âu phục màu đen, đang tiếp kiến đại sứ nước ngoài, nhìn tư thế oai hùng phấn chấn, khí thế hiên ngang của anh... Không chỉ có anh, bên cạnh anh còn có một người, hơn nữa còn là một cô gái. Trước kia, chỉ cần anh Liệt vừa xuất hiện, ánh mắt Trần Nhạc Nhung sẽ rơi chuẩn xác vào trên người anh, làm thế nào cũng không dời được, nhưng lần này, trong mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy cô gái ngồi ở bên cạnh anh Liệt kia. Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp động lòng người, nhìn thôi cũng khiến người ta không thể dời ánh mắt. Ngay cả cô khi nhìn cô gái này đều sẽ cảm thấy cô ấy rất đẹp lay động lòng người, không kiềm chế được nhìn nhiều thêm, huống chi anh Liệt của cô lại là đàn ông. Cô gái xinh đẹp như thế ngồi ở bên cạnh mình, hơn nữa còn là vợ chưa cưới của mình, anh có thể khống chế được mình không nhìn cô ấy, hoặc là không có ý nghĩ khác không? Trần Nhạc Nhung lắc đầu, cô không biết. Cô chỉ biết là, cô gái xinh đẹp này và anh Liệt của cô đứng chung với nhau, hai người vừa nhìn đã rất xứng đôi, trai tài gái sắc, giống như trời đất tạo nên một đôi. Càng quan trọng hơn là, cô gái này là vợ chưa cưới của anh Liệt, là Tổng thống tiền nhiệm định ra trước cho anh Liệt. Cô ấy là vợ chưa cưới đường đường chính chính của anh Liệt, cô ấy có thể quang minh chính đại ở bên cạnh anh Liệt, cùng anh Liệt tham gia các buổi lễ lớn, cùng anh Liệt tiếp đãi đại sứ ngước ngoài... Đồng thời sớm muộn sẽ có một ngày, vợ sắp cưới này rất có thể sẽ trở thành vợ của anh Liệt, là vợ được anh Liệt cưới hỏi đàng hoàng. Ngày đó ở trong buổi lễ của Tổng thống tiền nhiệm, Trần Nhạc Nhung đã sớm biết ngài Tổng thống có một người vợ sắp cưới, nhưng lúc kia, cô cũng chưa thể xác nhận anh chính là anh Liệt của cô, cho nên cũng không hề đem chuyện vợ sắp cưới này để ở trong lòng. Hơn nữa những ngày này vợ sắp cưới của anh Liệt đều không xuất hiện ở trước mắt công chúng, cô đã sắp quên mất bên cạnh anh Liệt còn tồn tại một người như vậy. Ngay khi cô đợi anh Liệt, chờ anh Liệt buổi tối hôm nay không còn lấy thân phận Tổng thống mà là lấy thân phận anh Liệt tới gặp cô, cô mới phát hiện, hóa rabên cạnh anh Liệt của cô còn có một người như vậy. Cô gái kia tay khoác tay Anh Liệt, mặc kệ phía trước có rất nhiều ống kính chiếu vào bọn họ, cô ấy đều có thể mặt mỉm cười, ưu nhã hào phóng. Trần Nhạc Nhung vẫn biết anh Liệt của cô rất ưu tú, vẫn luôn cảm thấy chỉ có chính mình mới phù hợp đứng bên cạnh anh Liệt. Thế nhưng hôm nay lại một lần nữa lúc cô nhìn thấy vợ sắp cưới của anh, cô mới biết được, vẫn còn có một người xứng như vậy đứng ở bên cạnh anh Liệt. Đồng thời khi anh Liệt nhìn về phía người vợ chưa cưới này, ánh mắt cực kì dịu dàng, giống như trăm nghìn lời nói đều ẩn chứa trong ánh mắt dịu dàng anh đang chăm chú nhìn cô ấy. Vậy mà, lúc anh Liệt nhìn cô, đa số đều giống như đang nhìn một đứa trẻ, một đứa trẻ không hiểu chuyện cần anh phải chăm sóc. Mà anh Liệt làm những chuyện kia cho cô... Ví dụ như cô ngã bệnh căn dặn cô uống thuốc, lúc không ăn cơm trông coi cô ăn cơm, những cái này hoàn toàn giống như anh tại dỗ dành một đứa trẻ. Nhìn xem anh đối với vợ chưa cưới của anh... Anh cười dịu dàng như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là che chở cho cô ấy, còn thỉnh thoảng cùng với cô ấy chụm đầu ghé tai, còn chăm chú nghe ý kiến của cô ấy, đó mới giống một đôi tình nhân chân chính. Nhìn thấy quan hệ ngọt ngào của hai người bọn họ như thế, kẻ đưa người đẩy, trong chốc lát, có một loại bất an tấn công Trần Nhạc Nhung, khiến cô lo lắng, để cô sợ hãi. Cô rất sợ hãi, sợ hãi anh Liệt nói với cô có một số việc anh không thể xử lý tốt, là người vợ chưa cưới chắn ngang ở giữa bọn họ này. Thật sự không phải, vợ chưa cưới của anh Liệt cũng không phải là người thứ ba chắn ngang giữa cô và anh Liệt. Cô gái kia được anh Liệt công khai lập thành vợ chưa cưới, là thân phận được nhà họ Quyền và nhân dân cả nước công nhận, thật sự muốn nói đến, Trần Nhạc Nhung cô mới càng giống người thứ ba chen chân vào giữa bọn họ. Người thứ ba? Khi nghĩ đến cái từ này, nghĩ đến thân phận nhạy cảm này, Trần Nhạc Nhung đột nhiên đã cảm thấy sức lực toàn thân bị rút sạch. Trần Nhạc Nhung ngơ ngác nhìn anh Liệt trên màn hình, mặc cho cảm giác đau lòng lần sau càng mạnh hơn hơn lần trước đánh vào lòng cô. Cô gái kia có thể cùng anh Liệt xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, có thể quang minh chính đại khoác tay anh Liệt, có thể quang minh chính đại hưởng thụ yêu mến cùng che chở của anh Liệt đối với cô ấy... Nhìn lại mình một chút, cô giống như một người tình bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô cùng anh Liệt gặp nhau, chỉ có thể ở nơi không có người khác, thậm chí cô còn không thể nhìn thấy anh. Cô tự khiến chính bản thân mình ấm ức như vậy, có đáng giá không? Lần đầu tiên cô tự hỏi lại mình, cũng là lần đầu tiên đối với hành vi của mình lần này tới nước A tìm kiếm Anh Liệt sinh ra nghi ngờ. Thậm chí cô không biết có nên ở lại nơi này tiếp tục chờ anh Liệt của cô hay không, chờ anh đi đến bên cạnh cô, chờ anh cùng vợ chưa cưới của anh hủy hôn ước ư? Càng nghĩ, Trần Nhạc Nhung càng khó chịu, đau lòng giống như có thủy triều đánh tới, khiến cô sắp ngạt thở đến mức không thể hít thở. Không muốn, không muốn, cô không muốn nghĩ nữa, dừng lại những suy nghĩ về chuyện tạm thời cô không xử lý được. Chỉ cần cô tin tưởng chắc chắn trong lòng anh Liệt là có cô là được, chỉ cần cô kiên định chờ anh Liệt xử lý xong những chuyện kia chính thức nhận cô là được... Thế nhưng cô lại không giữ được tỉnh táo, thậm chí cô cảm thấy không biết cô nên dùng thái độ như thế nào đi gặp anh, nghĩ đi nghĩ lại, cô cầm điện thoại di động lên liền mua một tấm vé máy bay, một tấm vé máy bay từ thành phố Lâm Hải bay thẳng đi New York. Trước đây gặp bất cứ chuyện gì, cô chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước, đều dũng cảm đứng ra đối mặt vấn đề, xử lý vấn đề. Nhưng lần này, là lần đầu tiên cô đối mặt một việc mà lựa chọn lùi bước, lựa chọn tránh về chỗ có thể bảo vệ cô. Cô thu dọn đơn giản một chút, trên lưng khoác ba lô liền ra cửa: "Thiến Thiến, cám ơn cậu thời gian này đã chăm sóc tớ, tớ muốn về nhà." "Nhạc Nhung, không phải cậu còn phải tìm anh Liệt của cậu à? Vì sao đột nhiên lại trở về vậy?" Lâm Thiến Thiến vô cùng không hiểu Trần Nhạc Nhung sao lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy. "Không tìm nữa." Trần Nhạc Nhung nở nụ cười: "Dù sao đã trôi qua nhiều năm như vậy, anh ấy còn nhớ đến tớ hay không, đã rất khó nói được rõ ràng." "Nhạc Nhung... Vậy cũng không cần phải gấp gáp như vậy." Lâm Thiến Thiến vội vàng đến mức luống cuống chân tay, cũng không biết làm thế nào để khuyên cô. "Thiến Thiến, về sau thông minh một chút, đừng luôn luôn để người bắt nạt." Trần Nhạc Nhung ôm lấy cô ta: "Chúng ta mỗi người đều do mẹ mình mang thai mười tháng vất vả mới sinh ra được, đối với ba mẹ mà nói, chính là đem chúng ta nâng ở trong lòng bàn tay đều sợ hãi bị tổn thương... Coi như bọn họ không ở bên cạnh cậu cậu cũng phải chăm sóc thật tốt bản thân, không thể để cho bọn họ ở một thế giới khác lo lắng."