Sau khi xuống xe, Yến yêu cầu mọi người phân nhóm tiến vào, một nhóm có bốn người nhất định không được tách rời. Mọi người đến đây cùng với nhau, thì phải cùng nhau quay về, thiếu một người cũng không được.
Ở đây vẫn chưa đi vào khu vực tồi tệ nhất của trận động đất, nhưng có một chàng trai tên Tiến trong nhóm họ, đã không thể chịu đựng được liên tục nôn ọe. Anh ấy không thể đi, cả ba người họ cũng không thể đi, cứu được những người bị thương khác cũng là cứu, nhưng sự an toàn của các thành viên trong đội cần phải được đảm bảo. "Tiến, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc trước đi." Yến đỡ Tiến ngồi xuống, lại nói: "Nhóc, em cũng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." "Chị Yến, em ổn." Trần Nhạc Nhung nhanh chóng lấy chai nước khoáng, cẩn thận tháo nắp chai rồi đưa nó cho Tiến: "Tiến, anh súc miệng đi, nghĩ về một số người và những thứ có thể khiến anh tiến về phía trước không màng mọi thứ, anh sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều." "Nhóc, cảm ơn em!" Tiến ngẩng đầu lên, không khỏi nhìn thêm cô ấy một lúc. Sáng sớm hôm nay, khi lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Nhóc, thấy cô gầy gò và trắng trẻo, tuổi còn trẻ, còn có chút lo lắng rằng cô sẽ không thể chịu đựng được khổ cực. Ai biết được hơn nửa ngày trời đi đi lại lại, ai có thể, ai không thể, lập tức nhìn ra được ngay. Vừa rồi khi nhìn thấy những xác chết không lành lặn, Trần Nhạc Nhung cũng muốn ói, nhưng cô không muốn người khác coi thường mình, nên đã cố gắp ép cơn buồn nôn xuống. Nếu cơn buồn nôn này không thể vượt qua, làm sao cô có thể giúp anh Liệt đi cứu được nhiều người hơn chứ? Nghĩ đến anh Liệt, cơ thể cô dường như có một thể lực không bao giờ đứt, bất kể cô gặp khó khăn nào cũng đều có thể vượt qua. "Tiến, anh thử điều chỉnh lại trạng thái một lần nữa nhé." Yến nhấc tay nhìn thời gian: "Chúng ta nghỉ ngơi năm phút trước khi tiếp tục đi." Nói xong, Yến lại nhìn về phía Trần Nhạc Nhung: "Nhóc, nếu em có bất kỳ chỗ nào khó chịu không được gắng gượng quá, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa bắt đầu, công việc khó khăn hơn vẫn còn ở phía sau." "Chị Yến, cảm ơn vì đã quan tâm. Nhưng chị yên tâm đi, em có thể tiếp tục kiên trì. Anh em đã đi đến vùng tai nạn, miễn là anh ấy không sao, thì em sẽ không sao." Đúng vậy, Trần Nhạc Nhung chỉ cần nghĩ đến anh em Liệt, mọi khó khăn đều không có gì khó cả. "Hai anh em có tình cảm rất tốt nhỉ." Nhìn thấy nhóc con này lông mày lúc nào nhảy múa khi nói về anh mình, còn hạnh phúc hơn là nhìn thấy người yêu nữa. "Vâng, mối quan hệ của chúng em rất tốt." Đêm qua, anh Liệt đã hôn trộm cô còn ôm cô ngủ. Bạn nói xem mối quan hệ này có tốt hay không nào. "Vậy thì hãy cùng nhau cố gắng nhé, để chúng tôi và anh của em cùng nhau góp chút sức lực khiêm tốn đi giúp đỡ được người nào hay người đó nhé." Yến vỗ vai Trần Nhạc Nhung, đứng dậy nhìn hai cậu con trai "Tiểu Tráng, Tiến, chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ xuất phát." "Cố lên! Cố lên!" Một vài người trong số họ làm động tác cổ vũ cùng với Yến, tự cổ vũ bản thân và cổ vũ mọi người trong vùng tai nạn. “Nhóc, em là người nhỏ tuổi nhất, nhất định không được để lạc mất mọi người nhé. Hãy nhớ rằng cho dù có gặp vấn đề quan trọng đến mức nào, chúng ta cũng phải bảo vệ thật tốt tính mạng của mình." Yến là đội trưởng của họ, nhìn thấy Trần Nhạc Nhung là nhỏ tuổi nhất, luôn không kìm được mà muốn quan tâm cô ấy. "Chị Yến, chị yên tâm đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt." Trần Nhạc Nhung gật đầu, thế giới này đẹp như vậy, cô vẫn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, cô chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng của mình thật tốt, mới có thể ở bên cạnh người mà cô thích được. Cô và anh Liệt đều an toàn ra ngoài, đương nhiên họ phải an toàn trở về. Không ai trong số họ được phép xảy ra chuyện. "Nghe nói rằng ngài Tổng thống của chúng ta đã đi thẳng đến trung tâm động đất bằng trực thăng vào sáng sớm hôm nay. Sau khi đến vùng tai nạn, việc đầu tiên anh ấy làm là sắp xếp công việc. Cùng với những binh lính của quân đội, anh ấy không sợ khổ không sợ nguy hiểm. Trái tim anh ấy thực sự hợp nhất với người dân của chúng ta. "Những người bị thương bước ra khỏi vùng tai nạn, hỗ trợ lẫn nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Khi nghe nhắc đến Tổng thống, Trần Nhạc Nhung ngay lập tức vểnh tai lên nghe, vì sợ bỏ lỡ tin tức về anh Liệt. Trước khi khởi hành, tin tức chính thức nói rằng ngài Tổng thống đã đưa một chiếc trực thăng đến khu vực thảm họa và không có thêm tin tức nào. Sau khi họ đến vùng tai nạn, thiết bị liên lạc đã bị phá hủy, điện thoại không có tín hiệu nên không thể gọi điện được, cũng không thể lên mạng, cô đương nhiên không thể biết tin tức gì về anh, trong lòng luôn trong tình trạng hoảng loạn. Giờ đây nghe được chút tin tức này, cô có thể yên tâm hơn rồi. Đi sâu hơn vào vùng tai nạn nhưng không phải ở khu vực trung tâm của trận động đất, nhìn thấy các nhân viên cứu trợ quân đội và những người bị thương ở khắp mọi nơi. Nhân viên y tế của chính phủ sớm đã không đủ dùng rồi, lúc này nhân viên y tế đến từ các tổ chức phi chính phủ đóng một vai trò rất quan trọng. Khi Trần Nhạc Nhung và những người khác nhìn thấy một người bị thương, họ đã nhanh chóng cứu người bị thương. Lúc này, trong lòng mọi người đều nghĩ cứu người. Người vừa rồi cảm thấy buồn nôn là Tiến, đã quên đi cơn buồn nôn, giúp cứu người rồi khiêng người bị thương còn chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác. Tiểu Tráng và Tiến là con trai. Sức lực của họ rất mạnh, chịu trách nhiệm nâng người bị thương lên một khu vực bằng phẳng, giao họ cho Yến và Trần Nhạc Nhung điều trị. Kinh nghiệm cứu hộ của Trần Nhạc Nhung còn tệ hơn so với Yến. Yến chịu trách nhiệm cho công việc chính. Cô ấy phụ giúp Yến, hai người hợp tác rất tốt. Vào thời điểm bận rộn như thế này, trong lòng Trần Nhạc Nhung không nghĩ về anh Liệt nữa mà chỉ muốn cứu người! Cứu người! Lại cứu người! Ầm ầm ầm… Khi tất cả mọi người bận rộn được hơn một giờ, mặt đất lại rung chuyển, cả đồi núi cũng lắc đột ngột. Cả người họ không thể kiểm soát ngã nhào xuống đất, một số người còn lăn tròn, một số vươn tay ra bắt lấy gì đó nhưng không thể bắt được bất cứ thứ gì. May mắn thay, chỉ xảy ra khoảng hai hoặc ba giây, mặt đất không rung chuyển nữa, đồi núi không lắc nữa, mọi thứ yên tĩnh trở lại, nhưng thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống, âm thanh của kiến trúc các tòa nhà rơi xuống. Trận động đất chỉ trong một khoảng thời gian ngắn hai đến ba giây, nhưng nó đã đủ để phá hủy một thành phố, phá hủy đi từ mạng sống này đến mạng sống khác. Những người lăn trên mặt đất cả người toàn cát bụi muốn đứng dậy, nhưng nhiều người sợ đến nỗi bủn rủn chân không đứng dậy nổi. Một số người thậm chí còn bị dọa đến mức òa khóc. Những người chưa từng trải qua cảm giác sống sót sau tai nạn sẽ không bao giờ có thể hiểu được điều đó. "Những người ở trung tâm động đất có xảy ra chuyện không? Tổng thống có ổn không vậy?" Trần Nhạc Nhung đứng phắt dậy, còn chưa kịp phủi bụi bẩn trên người. Cô đã muốn biết anh Liệt của mình có ổn không? Trước kia, có tin động đất hay sóng thần chỉ nghe thôi cũng cảm thấy vô cùng đáng sợ. Bây giờ cô và người cô quan tâm đang cùng trải qua trận động đất khủng khiếp này. Anh Liệt của cô đang ở trung tâm của trận động đất, mà họ cách trung tâm trận động đất hai hoặc ba cây số. Bình thường lái xe chỉ cần vài phút. Bây giờ qua đống đổ nát, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, không biết sẽ mất bao lâu và cô cũng không chắc rằng anh đang ở đâu? Cô ngây người nhìn về phía trước, khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi tột độ, sợ rằng anh Liệt của cô sẽ gặp rắc rối, sợ đến mức cơ thể mềm nhũn lại. "Không sao rồi, cơn dư chấn đã qua, mọi người tiếp tục cố gắng hết sức để cứu hộ cứu người. Lát nữa Ngài Tổng Thống sẽ đến chia buồn và hỏi han mọi người." Ai đó bước ra hét lên. Ngài Tổng Thống sẽ đến, vì vậy nói cách khác, anh Liệt của cô vẫn ổn, Trần Nhạc Nhung nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm, phần kích lấy tay lau nước mắt. Nghe thấy có người hét lên như vậy, một số người đang sợ hãi cũng lần lượt đứng dậy, người phải đi cứu hộ thì đi cứu hộ, ai phải đi cứu thương thì đi cứu thương, chẳng mấy chốc ý thức của mọi người đã trở lại, mọi thứ trở lại như bình thường. Dần dần, ngày càng có nhiều người đến cứu viện hơn, tìm kiếm người, cứu hộ, cứu thương, tất cả các chuyên gia tập trung lại, mọi người đều làm phần việc của mình, cố gắng cứu người!