Sau khi người bên cạnh lui xuống, ánh mắt của Quyền Nam Dương lại rơi trên người Trần Nhạc Nhung lần nữa, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh không nhịn được đưa tay vuốt ve.
Anh vẫn còn nhớ lúc trước anh rất thích ôm cô, hôn lên hai má trắng trẻo mập mạp của cô, cô cũng sẽ nhẹ nhàng hôn lại anh. Lúc trước, anh không hiểu tại sao những người lớn lại thích một đứa bé ầm ĩ như vậy, sau khi anh gặp được Tiểu Nhung Nhung, anh mới hiểu rõ. Thậm chí bởi vì cô gọi anh một tiếng anh Liệt vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng hôn anh, lúc đó anh cảm thấy mình nắm giữ tất cả hạnh phúc. Người ta thường nói thế giới của trẻ con là ngây thơ nhất, bọn trẻ thích chính là thích, ghét chính là ghét, có thể làm cho một đứa trẻ ngây thơ yêu thích đồng thời còn ỷ lại sâu sắc, cảm giác đó thật sự rất thoải mái. Những lúc nhìn thấy cô cười, bạn cũng sẽ không tự chủ mà cười theo cô. Lúc nhìn thấy cô đau lòng khổ sở, bạn sẽ hận không thể thu thập hết những món đồ chơi thần kỳ nhất để tặng cho cô, chỉ vì muốn đổi lại một nụ cười xán lạn của cô. Thật ra bây giờ Trần Nhạc Nhung cũng không thay đổi gì nhiều so với hồi bé, chỉ là không còn mũm mĩm như hồi bé, đã thon thả hơn một chút so với lúc nhỏ. Cho dù đã nhiều năm không gặp cô, thế nhưng lúc nhìn thấy cô, anh vẫn có thể nhận ra cô ngay, thậm chí còn có thể nhìn ra dáng vẻ lúc nhỏ của cô. “Nhung Nhung, em phải ngoan ngoãn, đợi anh Liệt thêm một khoảng thời gian nữa.” Anh nắm tay cô thật chặt. Trong lúc thất thần, Quyền Nam Dương nhớ tới mười mấy năm trước, khi anh gặp mặt Trần Nhạc Nhung lần cuối cùng, lúc đó, cô mới hơn bốn tuổi, trắng trẻo mập mạp rất đáng yêu. Ngày đó, anh bảo cô phải ngoan ngoãn, thế nhưng cô lại bĩu môi khóc với anh: “Nhung Nhung không cần ngoan ngoãn, Nhung Nhung chỉ cần anh Liệt.” Có trời mới biết, vào giây phút đó, anh muốn liều lĩnh không quan tâm đến hậu quả như thế nào, lặng lẽ dẫn cô rời đi, nuôi cô ở bên cạnh mình, như vậy bọn họ có thể ở bên nhau mọi lúc mọi nơi. Sau ý nghĩ kích động này, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Ngày hôm đó, anh đã nhìn thấy cô trong hôn lễ của ba mẹ cô, nhìn thấy cô mặc chiếc váy cưới nhỏ màu trắng, nhìn thấy ba cô vẫn luôn bế cô, cho dù lúc cha sứ tuyên thệ cô dâu chú rể, bọn họ cũng không đặt cô xuống. Vào lúc đó, đã làm cho anh càng hiểu rõ thêm, trong lòng ba mẹ cô, cô quan trọng đến nhường nào. Anh muốn lặng lẽ dẫn cô đi là điều không thể. Cô rất quan trọng đối với người nhà, đối với ba mẹ cô, còn anh đối với cô mà nói, chỉ là một người qua đường mà thôi. Lúc cô còn nhớ đến anh, có thể cô sẽ ỷ lại anh, không nỡ rời xa anh, thế nhưng cô cũng sẽ lớn lên, sẽ ỷ lại anh ngày càng ít, quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ ngày càng nhạt… Anh vẫn luôn cho là như vậy. Nhưng anh tuyệt đối không ngờ rằng, mười mấy năm trôi qua, cô nhóc này vẫn luôn nghiêm túc tìm kiếm những tin tức có liên quan đến anh. “Thưa ngài Tổng thống, ngài còn phải trở về khách sạn Quốc Tân ăn cơm cùng với ngài Louis, bây giờ cách bữa trưa chỉ còn 20 phút nữa, chúng ta không thể chậm trễ dù chỉ một phút.” Thư ký đi cùng Quyền Nam Dương cắt ngang suy nghĩ của anh. Lộ trình một vòng từ cung điện phía Bắc đến nhà họ Lâm đã mất hơn hai mươi mấy phút gần nửa tiếng, lúc anh từ cung điện phía Bắc xuất phát đến bữa tiệc chỉ còn lại hơn một tiếng, vòng về đã mất hai mươi mấy phút rồi, vì vậy thời gian anh có thể ở lại đây nhiều lắm cũng chỉ 20 phút. Quyền Nam Dương khó khăn di chuyển ánh mắt, từ trên mặt Trần Nhạc Nhung đến đồng hồ đeo trên cổ tay để nhìn thời gian, biết rõ thời gian đã sắp không còn kịp nữa, thế nhưng anh vẫn không muốn đi. Không muốn đi, thế nhưng vẫn phải đi… Anh chỉ có thể đau khổ đặt tay của Tiểu Nhung Nhung xuống. Anh vừa mới đặt tay cô xuống, Trần Nhạc Nhung đang ngủ say giống như gặp phải điều gì đó rất kinh hãi, vươn tay bắt lấy, Quyền Nam Dương không đành lòng nhìn thấy cô sợ hãi như vậy, lại duỗi tay ra nắm chặt tay cô. Sau khi nắm chặt tay cô, vẻ kinh hãi trên mặt cô mới dần dần rút đi, từ từ bình tĩnh trở lại. Lần này, Quyền Nam Dương không rút tay về nữa, mà quay đầu nói với thư ký: “Cậu trở về nói với Bùi Huyên Trí, tôi không thể trở lại được, bảo anh ta tự xem mà làm.” “Cái gì? Anh ta bảo tôi tự xem mà làm? Anh ta không quay về đây?” Bùi Huyên Trí không giữ hình tượng nữa hét ầm lên, lửa giận đã sắp bùng lên rồi. Cho dù anh ta biết Tổng thống bọn họ sẽ vì cô gái kia mà tùy hứng, sẽ làm ra những chuyện mà người khác không thể tưởng tượng được, thế nhưng khi nghe thư ký nói Tổng thống của bọn họ sẽ không trở lại tham gia bữa tiệc quan trọng như vậy, bảo anh tự xem mà làm, anh vẫn không ngừng khiếp sợ. “Đúng vậy, anh Bùi, ngài Tổng thống đã căn dặn như vậy.” Thư ký thành thật nói, anh ta nói nguyên văn những lời Tổng thống nói, một chữ cũng không dám thiếu. “Anh ta… anh ta thật sự tức chết tôi rồi.” Chỉ khi không có Tổng thống của bọn họ ở đây, anh mới có thể phát lửa, nói những lời tức giận như vậy, nếu như có ngài Tổng thống ở đây, anh chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Thư ký hỏi: “Anh Bùi, vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?” “Lập tức đi mời cô Thẩm, ngài Tổng thống đột nhiên ngã bệnh, bảo cô ấy đi giúp đỡ ngài ấy một chút.” Trong giai đoạn bất thường như thế này, Bùi Huyên Trí chỉ có thể nghĩ ra cách như vậy. “Ngài Tổng thống ngã bệnh?” Thư ký do dự một lúc, chỉ có điều rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức nói: “Tôi sẽ đi mời cô Thẩm ngay.” Bởi vì cách Tổng thống ngã bệnh sẽ tạm thời che giấu những vị khách nước ngoài tới thăm kia, tình huống ở bên văn phòng Tổng thống cũng tạm thời ổn định. Đồng thời, tình huống bên Trần Nhạc Nhung cũng khá hơn rất nhiều, lúc cô tỉnh táo mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là “anh Liệt” của cô. “Anh là ai?” Trong lòng Trần Nhạc Nhung rất kích động hưng phấn, thế nhưng cô che giấu rất tốt, chớp chớp mắt, yếu ớt hỏi. Khuôn mặt này chính là khuôn mặt mà ở trong mơ đã nói cô đừng sợ, anh nói anh chính là anh Liệt của cô. Thế nhưng khuôn mặt này lại là khuôn mặt của Tổng thống nước A, rốt cuộc anh có phải là anh Liệt của cô không? “Ừ, em tỉnh rồi.” Quyền Nam Dương không hề trả lời câu hỏi của cô. “Tôi đang hỏi anh là ai?” Cô kiên trì muốn biết được đáp án. “Không phải ngày hôm qua chúng ta mới gặp mặt sao, em đã không nhận ra tôi nhanh như vậy sao?” Lúc anh nói trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt. Trần Nhạc Nhung rất ghét nụ cười này của anh, cô cảm thấy nụ cười này của anh rất giả tạo, không hề có chút tình cảm chân thật. “Tôi hỏi rốt cuộc anh là ai?” Anh bướng, cô còn bướng hơn anh. Cô tỉnh lại sau cơn bệnh, người cô nhìn thấy đầu tiên chính là anh… Mời anh cho một lý do để thuyết phục cô, để cô tin rằng sự quan tâm của anh dành cho cô, chỉ là tình yêu thương của Tổng thống đối với người dân của mình, chứ không hề có lý do nào khác. Anh nói: “Tôi là Quyền Nam Dương, là…” “Vậy anh ở đây làm gì?” Cô cắt ngang lời anh, hung hăng hỏi. Anh bình tĩnh nói: “Nghe nói em bị bệnh, cho nên tôi tới thăm em.” Trần Nhạc Nhung nhìn chằm chằm anh, cắn môi, nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Tại sao anh phải đến thăm tôi? Người dân ở nước A nhiều như vậy, bọn họ bị bệnh anh đều đến thăm hết sao, anh có thể tới thăm sao?” Câu trả lời của anh đã đả kích cô nặng nề: “Bởi vì em chính là con gái của Trần Việt, lãnh đạo tập đoàn Thịnh Thiên. Dù sao em cũng nên biết tại sao tôi nên tới thăm em chứ.”