Giang Nhungvừa đi vừa trừng mắt nhìn Trần Việt, trách buổi trưa anh quá đáng như vậy, dọc đường đi đều không muốn nói chuyện với anh.
Trần Việt mỉm cười, nói: "Anh nghe nói ông Anthony rất thích những cô gái dịu dàng, ân cần có giáo dục lại hiểu lễ nghĩa đấy." Giang Nhunglại nghiêm mặt trừng mắt với Trần Việt, trong lòng nghĩ: "Anthony thích loại con gái thế nào thì có liên quan gì đến em chứ?" Ông Anthony!! Phản ứng của Giang Nhungcó hơi chậm chạp, một lúc lâu mới bắt được mấu chốt trong những lời này của Trần Việt. Cô kích động đến mức nắm chặt góc áo của Trần Việt: "Trần Việt, anh nói ông Anthony, là ông Anthony - chuyên gia thiết kế thời trang à?" Ông Anthony được xem là nhân vật sáng lập trong giới thiết kế thời trang, rất nhiều chuyên gia trong giới thiết kế thời trang bây giờ đều là học trò của ông ấy trước đây. Nếu nói khắp thiên hạ đều có học trò của ông ấy cũng không hề khoa trương. Nhân vật lớn như vậy đã sớm về hưu, không nhận thu thêm bất kỳ học trò nào nữa. Muốn gặp ông ấy một lần, dùng tiền cũng không thể giải quyết được vấn đề đâu. Bởi vậy Giang Nhungcũng chưa bao giờ dám nghĩ xa tới mức có thể gặp được Ông Anthony. "Ngoại trừ ông ấy ra, em nghĩ sẽ còn là ai được chứ?" Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Giang Nhung, Trần Việt rất hài lòng về sự sắp xếp của mình lần này. Như đã nói qua, chắc hẳn cũng chỉ có một mình ông Anthony có thể làm cho cậu chủ Thịnh Thiên dẫn theo mợ chủ tự mình tới cửa thăm hỏi. Ít nhất trước mắt, ngoại trừ ông Anthony - chuyên gia trong giới thiết kế thời trang, còn chưa có người nào có vinh dự như vậy. Bởi vì ông Anthony lớn tuổi nên đã về hưu từ lâu, người không quen biết muốn gặp ông ấy một lần thì gần như không thể. Cho nên lần này cho dù là tổng giám đốc Trần muốn gặp, dùng thân phận khác đều không thể làm được. Anh đã cho người ta vất vả tìm được cháu gái đã thất lạc nhiều năm của ông cụ, mới đổi lấy cơ hội gặp mặt lần này. "Thật sự là ông ấy sao?" Giang Nhungrúc vào trong lòng Trần Việt, ra sức cọ mạnh vài cái: “Ngài Trần, vẫn là mặt mũi của anh lớn." "Không phải là mặt mũi của anh lớn, mà là mặt mũi của cháu gái ông ấy lớn." Trần Việt xoa đầu cô: “Ừ, nhưng một lúc nữa em đừng có ghen tuông tinh tinh đấy." "Em làm sao có thể ghen tuông linh tinh được." Giang Nhungcó chút không rõ, lẽ nào ông Anthony thích Trần Việt nhiều hơn, cô sẽ ghen sao? Trần Việt là chồng của cô, nếu như ông Anthony thích Trần Việt, cô vui mừng còn không kịp, làm sao có thể ghen tuông linh tinh được. Lúc này Giang Nhungnói rất chắc chắn, nhưng khi đến chỗ ở của ông cụ Anthony, cô mới hiểu được tại sao Trần Việt nói vậy. Bởi vì Annie hôm qua đi ra sân bay đón bọn họ cũng ở đó. "Tại sao cô ấy lại ở đây?" Trong lòng Giang Nhungđúng là hơi chua. "Cô ấy là cháu gái ruột của ông cụ Anthony. Lần này ông cụ đồng ý gặp chúng ta cũng có công lao rất lớn của cô ấy." Trần Việt nắm thật chặt tay Giang Nhung, lại nói: “Em có thể ghen vì anh, anh rất vui mừng. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, trước đây anh và cô ấy không có quan hệ gì, về sau cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì." "Em biết rồi." Cô biết là một chuyện, nhưng nghĩ đến Annie trắng trợn liếc mắt đưa tình với Trần Việt, cô vẫn sẽ ghen. "Nhóc ngốc." Trần Việt cười khẽ: “Biết còn ghen tuông lung tung, thật không biết nên làm gì với em nữa?" "Ngài Trần, bà Trần, chào mừng hai người." Annie tới đón. Lần này cô ta không nhìn chằm chằm vào Trần Việt nữa, ít nhiều cũng liếc nhìn Giang Nhung. "Ừ." Trần Việt khẽ gật đầu, cũng không nói thêm một từ. "Chào cô!" Giang Nhungkhách sáo mỉm cười. "Ông nội đã chờ hai người từ lâu, mời hai người đi theo tôi." Annie mỉm cười, khách sáo dẫn đường. Đi vào trong sân, Giang Nhunggặp được ông cụ Anthony ở trong phòng khách. Ông cụ Anthony thoạt nhìn trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, người cũng sắp trăm tuổi nhưng tinh thần thật sự không tệ. "Hai người tới đây thì đừng khách sáo nữa, tùy tiện ngồi đi." Ông ta nói tiếng Anh lưu loát, lúc nói chuyện thì hết nhìn Giang Nhunglại nhìn Trần Việt nói: “Cám ơn cậu đã giúp tôi tìm lại cháu gái của tôi về, làm cho khi còn sống ông già này có thể gặp được người thân của mình." "Ông khách sáo rồi. Tôi tìm người về giúp ông cũng không phải không có mục đích." Trần Việt là doanh nhân, doanh nhân chưa bao giờ làm chuyện mua bán lỗ vốn. Hóa ra Trần Việt nói bọn họ có thể gặp được ông cụ Anthony, Annie có công lớn nhất là chỉ chuyện này. Giang Nhunglặng lẽ cầm tay Trần Việt, cảm ơn anh đã làm nhiều chuyện cho cô như vậy. "Cô nhóc, cháu đi theo tôi." Ông cụ nhìn về phía Giang Nhung, sau đó được Annie đỡ đứng dậy đi về phía trong nhà trước. Giang Nhungtheo bản năng liếc nhìn Trần Việt. Anh nhìn cô gật đầu: "Em đi đi. Không cần lo lắng, anh chờ em ở đây." Giang Nhungđi theo ông cụ vào trong nhà. "Ông nội, cháu ra ngoài trước." Annie đỡ ông cụ ngồi xuống rồi rời đi trước. Annie vừa đi, ông cụ chỉ vào vị trí đối diện: "Cô nhóc, ngồi đi." "Cảm ơn!" Giang Nhungquy củ ngồi xuống. Bởi vì ở trước mặt thần tượng siêu cấp của cô, cô khẩn trương đến mức nói chuyện cũng hơi lắp bắp. "Tôi đã xem qua một vài bản thiết kế của cháu trước đây, tất cả đều không tệ lắm." Ông cụ Anthony không nói thừa mà vào thẳng chủ đề chính. "Cảm ơn sự tán thành của ngài." Có thể khiến cho Ông cụ Anthony nói không tệ, như vậy người khác thấy tuyệt đối không phải là thành tích không tệ mà là thành tích tuyệt đối xuất sắc. Dù sao học trò ông cụ đắc ý nhất năm đó, nhà thiên tài thiết kế thời trang Ivan cũng chỉ được ông cụ khen là tạm được mà thôi. So sánh hai bên như vậy, lại có thể biết ông cụ Anthony đánh giá về Giang Nhungcao tới mức nào. Giang Nhungvừa nghe cũng sắp cao hứng tới phát rồ rồi. Mình nỗ lực nhiều năm như vậy, trang phục thiết kế càng lúc càng được nhiều người mặc, bây giờ lại nhận được khen ngợi của ông cụ Anthony, bảo cô làm sao không kích động được. "Thiên phú mà chúng ta thường nói tới thật ra chính là tình yêu. Chúng ta làm thiết kế thời trang, quan trọng nhất vẫn là tình yêu, cháu phải yêu công việc của cháu, yêu người bên cạnh cháu, yêu thế giới này, như vậy mới có thể thiết kế ra quần áo được mọi người yêu thích." Ông cụ Anthony chỉ nói với Giang Nhungmấy câu như vậy, nhưng Giang Nhungcó thể hiểu được, bởi vì trong lòng có tình yêu thì thiết kế ra được trang phục mới cho người khác cảm giác ấm áp, mới khiến người ta thích được. Cho tới nay, cô luôn mang quan niệm thiết kế như vậy, hoàn toàn nghiêm túc làm trang phục mình thích, cũng bởi vậy mới dần dần đạt được chút thành tích nhỏ này. "Xem em cao hứng như vậy, hẳn ông cụ đã nói gì đó với em à?" Sau khi rời khỏi chỗ ở của ông Anthony, Trần Việt liền tóm lấy Giang Nhungđang vui vẻ như chú chim con, hỏi. "Ông ấy nói... Em không nói cho anh biết đâu." Giang Nhungmỉm cười, chạy về phía trước. Mà vào lúc này, khóe mắt cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Cô nghiêng đầu nhìn lại, thấy người từng quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn được nữa - Giang Hân. Không chỉ là Giang Hân, cô ta còn bế một đứa bé. Giang Hân cũng nhìn thấy Giang Nhung, hai người bọn họ nhìn nhau. Cô ta nhanh chóng dời tầm mắt, xoay người lên một chiếc xe taxi.