Xuất phát Từ Aegean Sea, Giang Nhungmuốn tới thành phố Athens, tham quan ngôi đền Zeus nổi tiếng ở địa phương gần đấy.
Vừa nghe được nơi Giang Nhungmuốn đi, Trần Việt không nói thêm một lời đã từ chối, Giang Nhungtruy hỏi một lúc lâu, anh cũng không nói vì sao. Từ Athens bay đến Paris, khi xuống máy bay và ra khỏi sân bay, Trần Việt mới đưa ra đáp án. Anh nói với giọng nói trầm lắng dễ nghe của mình, từ tốn giải thích: "Em muốn ngắm nam thần, bên cạnh em đã có một rồi. Nếu như em muốn xem chuyện phong lưu của ông ta trước kia, vậy càng không cần qua xem nữa." Giang Nhung: "..." Cô đã biết người đàn ông Trần Việt này không chỉ lạnh lùng ngang ngược, còn tự luyến, tự nhiên nói khoác không biết ngượng, tự xưng là nam thần ở trước mặt cô. Được rồi, cô thừa nhận, thật ra lấy dáng người của Trần Việt không thể kém hơn thần tượng nam thần bây giờ đang rất hot ở nam bắc Đại Giang. Quan trọng hơn mặt mũi còn không phải thứ đứng đầu. Quan trọng là anh ân cần, tỉ mỉ với cô, nuông chiều cô, thương yêu cô. Anh không phải là nam thần của cô thì là gì? Nếu nam thần nhà cô đã nói như vậy, về sau cô không phát biểu ý kiến đi đâu nữa, nam thần nhà cô nói đi đâu thì cô sẽ theo anh đi tới đó. Trần Việt dẫn theo Giang Nhungđi đến thành phố dừng chân đầu tiên là Paris nước Pháp. Sở dĩ anh lựa chọn tới thành phố này để hưởng tuần trăng mật, không chỉ bởi vì khắp nơi trong thành phố này đều có hơi thở của sự lãng mạn, là nơi tuyệt vời để hưởng tuần trăng mật, mà bởi vì nơi này là một thành phố thời trang. Rất nhiều chuyên gia thiết kế lớn đều sẽ tập trung ở chỗ này. Thiết kế lại là điều trong lòng Giang Nhungthích nhất, cho nên anh cùng cô đi du lịch, thuận tiện cùng Giang Nhungđi học tập. Trước khi tới, Trần Việt đã cho người ta liên lạc với một chuyên gia thiết kế nổi tiếng nhất ở đó, để cho Giang Nhungđi theo chuyên gia học tập một thời gian, cô nhất định sẽ hài lòng. "Trần Việt, cám ơn anh!" Giang Nhungcảm động đến mức không cần gì nữa. Bất kể cô muốn chuyện gì cũng không cần nói ra, Trần Việt đã thay cô sắp xếp xong xuôi cả. "Cám ơn anh à?" Trần Việt nhướng mày: “Em tính cảm ơn thế nào?" Giang Nhungnhìn xung quanh một lát, thấy trên sân bay người đến người đi, nhưng thật may không có ai đặc biệt chú ý tới hai người bọn họ. Cô nhón chân lên, ôm lấy cổ Trần Việt và vội vàng hôn anh một cái. Sau khi hôn đến khóe miệng của anh, cô lập tức rời ra, Trần Việt đã giữ cô lại, giọng điệu mờ ám: "Như vậy còn chưa đủ." "À, sao lại chưa đủ chứ?" Giang Nhungvừa rồi cố lấy hết can đảm hôn anh là vì không có ai chú ý tới bọn họ. Lúc này bên cạnh có rất nhiều người đều nhìn sang, cô không định lại hôn anh nữa đâu. "Em không chủ động, vậy thì để anh tới..." Anh cười, trong nụ cười có một chút không đứng đắn, cám dỗ lại ngang ngược, không để cho cô có thể từ chối. Giang Nhung dường như có thể tưởng tượng ra, nếu như cô dám từ chối anh, anh nhất định sẽ làm ra một vài chuyện khiến cho cô càng xấu hổ hơn. Giang Nhung mím môi, cố hít sâu một hơi, lấy một thái độ thấy chết không sờn để hôn Trần Việt. Môi của cô vừa chạm tới khóe miệng của Trần Việt, lại bị anh giữ chặt lấy gáy, ngang ngược biến nó thành một nụ hôn sâu. Bại hoại! Giang Nhung đánh vào lồng ngực anh, từ chối anh. Nhưng cô càng chống lại, trái lại càng kích thích bản năng muốn chinh phục trong cơ thể của phái nam. Bàn tay Trần Việt rời xuống, một tay nắm chặt eo nhỏ nhắn của cô, làm cho cả người cô đều dán vào trên người anh. Giang Nhung có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của anh, cảm giác cứng rắn trên cơ thể anh, anh dùng sức lớn đến mức gần như muốn ấn cô vào trong cơ thể anh. Thật lâu sau, Trần Việt mới thả cô ra, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, tâm trạng của anh rất tốt: "Về sau em muốn cám ơn anh thì phải cảm ơn như vậy đấy." "Bại hoại, đã nói rõ là em chủ động thì anh không được làm loạn mà." Người đàn ông này lúc nào cũng nói không giữ lời. "Anh từng nói qua sao?" Anh không thừa nhận. "Anh..." Anh đúng là chưa từng nói qua, là cô nghĩ anh có ý đó. Trước đây Trần Việt vốn là có ý đó. Trần Việt này thay đổi quá lớn, cũng không giống với Trần Việt thật. Có lẽ cũng không phải anh không giống với Trần Việt thật, mà Trần Việt như vậy mới thật sự là Trần Việt. Trong cơ thể anh chảy dòng máu của người kế thừa Thịnh Thiên, sinh ra đã có dã tâm lớn muốn chinh phục thế giới. Anh ngang ngược máu lạnh, nhưng anh chỉ cho duy nhất mình cô thấy được vẻ dịu dàng của anh, làm cho cô hoàn toàn bị người đàn ông này chinh phục. "Sao?" Anh cười. "Bại hoại!" Giang Nhung nhéo vào thắt lưng anh một cái. Nhưng dáng người của người đàn ông này quá tốt, không có chút mỡ thừa nào. Cô không nhéo cho anh đau, ngược lại nhéo tới tay của mình đau đớn. Cô ai oán nhìn anh với dáng vẻ đáng thương như muốn nói cái tên xấu xa nhà anh cũng chỉ giỏi bắt nạt em, thật là giống hệt với lúc Nhung Nhung nhỏ nhà bọn họ giả đáng thương với ba. "Ừ, anh là bại hoại." Trần Việt ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của cô, sau đó lại nói thêm một câu: “Trên thế giới này, chỉ có em có thể khiến cho anh hư hỏng như vậy." Anh đặc biệt nhấn mạnh chữ "hỏng", vừa nghe lại biết có ý khác. Giang Nhung nghe được càng đỏ mặt hơn. A a a... Sưng rồi thì làm sao? Thật muốn một miếng cắn chết anh, xem anh còn dám bắt nạt như vậy cô nữa không. "Ngài Trần, chào mừng ngài tới Paris." Một người đẹp tóc vàng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhìn dáng vẻ hẳn là người Trần Việt sắp xếp. Cô ta mở miệng liền nói tiếng Pháp cực chuẩn, giọng nói ngọt ngào, người cũng đẹp, dáng người nóng bỏng lại cám dỗ, đồng thời cô ta còn không ngừng phóng điện với Trần Việt. Giang Nhung lặng lẽ nhéo Trần Việt một cái. Người đàn ông này có thể ghen với con gái của mình, lại thu xếp một người đẹp như thế tới đón tiếp bọn họ. Anh không biết cô cũng sẽ ghen sao? "Annie, chuyện tôi bảo cô sắp xếp, cô đã làm xong chưa?" Nhưng Trần Việt lại mở miệng nói tiếng Trung, đồng thời vẻ mặt và thái độ đã khôi phục vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người ngoài, hoàn toàn khác hẳn thái độ với Giang Nhung. Trần Việt chủ động lựa chọn nói tiếng Trung, để cho Giang Nhung không hiểu tiếng Pháp cũng nghe hiểu được. Trong lòng Giang Nhung dần dần cảm thấy ấm áp. Thật ra người đàn ông này không cần không để ý tới cảm nhận của cô, nhưng anh luôn nhớ đến cô. Nếu như anh không nghĩ tới cô, vào giờ phút này anh sẽ không cần quan tâm săn sóc, dùng ngôn ngữ cô có thể nghe hiểu được để nói chuyện với Annie. Nghĩ đến những điều này, Giang Nhungmím môi lặng lẽ cười. Cô trao tay mình vào trong tay của Trần Việt, nắm chặt mười ngón tay của anh. "Ngài Trần, tất cả đã thu xếp xong, ngài và bà Trần có thể qua đó luôn." Trần Việt nói tiếng Trung, Annie cũng nói với tiếng Trung, đồng thời không dám lại phóng điện với Trần Việt nữa. Chút tâm tư nho nhỏ kia của cô ta đã bị Trần Việt thấy rõ ràng rồi. Annie biết tiếng Trung, Giang Nhungkhông biết tiếng Pháp. Nếu anh tiếp tục trao đổi với Annie bằng Tiếng Pháp, như vậy Annie sẽ cảm thấy mình có cơ hội lợi dụng. Bất cứ lúc nào, anh đều sẽ không để cho người phụ nữ khác có cơ hội ôm ấp ảo tưởng không thực tế về anh, cho nên rất nhiều người ta nói anh máu lạnh vô tình. Chỉ là bọn họ không biết, nhiệt tình của anh đều dành hết cho một người là vợ anh. "Ừ, cô đi sắp xếp đi." Trần Việt giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, lại nói: “Hai rưỡi chiều mai chúng tôi sẽ đi qua." "Vâng. Vậy tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Annie nói tiếng Trung tiêu chuẩn. Nếu như người ta không nhìn cô ta, chỉ nghe giọng điệu của cô ta, ai cũng không nghe ra được cô ta là người Pháp.