Trong khi Trần Tiểu Bích và Chiến Niệm Bắc nổi cơn thịnh nộ, bọn họ không hề chú ý tới tiểu Nhung Nhung đang bị dọa sợ.
Trần Tiểu Bích buông tiểu Nhung Nhung ra, xoay người kéo Bùi Huyên Trí, khiêu khích nhìn Chiến Niệm Bắc: "Em không dám? Hai ngày vừa rồi chúng em ăn chung ngủ chung, Em còn có cái gì không dám?" Dù sao anh đã nhận định mình và Bùi Huyên Trí có quan hệ, vậy thì mình sẽ làm thật cho anh xem. Để cho anh biết, Trần Tiểu Bích cô không có Chiến Niệm Bắc anh, vẫn có thể tự mình sống một cuộc sống tuyệt vời. Thật sự tuyệt vời sao? Trần Tiểu Bích không muốn nghĩ quá nhiều, bất luận như thế nào cô đều không cách nào tha thứ cho những chuyện xấu xa mà Chiến Niệm Bắc làm sau lưng cô. Những chuyện khác, cô không quan trọng, nhưng riêng với chuyện tình cảm, một chút cô cũng không thể nào tha thứ được. "Ăn chung? Ở chung? Ngủ chung?" Ánh mắt Chiến Niệm Bắc chăm chú nhìn hai tay Trần Tiểu Bích, cô nắm tay tên họ Bùi kia chặt như vậy, tựa như đã quên mất cô cũng đã từng nắm tay anh ta chặt như thế, sợ anh ta rời bỏ cô. Trần Tiểu Bích lạnh lùng nói: "Quân đoàn trưởng Chiến, anh… " "Trần Tiểu Bích, Chiến Niệm Bắc tôi không phải là người em cần thì cần cho bằng được, không cần là có thể tùy tiện vứt bỏ." Chiến Niệm Bắc đem Trần Tiểu Bích giành lại, ôm lên vai rồi rời đi, hoàn toàn quên mất vẫn còn có cô bé tiểu Nhung Nhung. Nhìn thấy Trần Tiểu Bích bị mang đi, Bùi Huyên Trí có chút mất mát, có điều bất ngờ "đoạt được" tiểu Nhung Nhung, anh ta cảm thấy vui mừng khôn xiết. Anh ta đứng ở trước người tiểu Nhung Nhung, cố hết sức dùng giọng nói ôn hòa nói chuyện với cô bé: "Bạn nhỏ, cùng chú đi gặp một người có được hay không?" Tiểu Nhung Nhung lập tức lùi về sau hai bước, đề phòng nhìn người xa lạ trước mắt: "Chú xấu xa, Nhung Nhung sẽ không đi theo chú. Ba mẹ của Nhung Nhung sẽ bảo vệ Nhung Nhung." Cô bé nhớ kỹ lời dạy của người lớn, không được đi theo người lạ. Người chú trước mặt này nhìn không có vẻ gì là người tốt, mình nhất định không muốn đi cùng chú này đâu. "Bạn nhỏ, vậy chú đưa cháu đi tìm ba mẹ có được hay không?" Bùi Huyên Trí không thể chờ đợi được liền ôm tiểu Nhung Nhung, tóm lại phải nghĩ cách ôm cô nhóc này đến trước mặt cậu chủ là tốt nhất. "Kẻ xấu! Kẻ xấu xa! Không được ôm Nhung Nhung!" Tiểu Nhung Nhung quơ quơ cánh tay nhỏ bé, chính là không muốn Bùi Huyên Trí đến gần cô bé. "Chú không phải kẻ xấu, chú đưa cháu đi tìm ba mẹ." Cô nhóc này tuổi còn nhỏ, tại sao lại khó đối phó như vậy chứ? "Kẻ xấu!" Nghĩ đến mình bị kẻ xấu bắt đi, xung quanh cũng không có ai đến cứu mình, tiểu Nhung Nhung bị sợ oa một tiếng, khóc! "Nhung Nhung!" Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc, dễ nghe vang lên ở phía sau lưng tiểu Nhung Nhung. Cô bé quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một người con trai xa lạ. Giọng nói của cậu ấy giống với anh Liệt, nhưng khuôn mặt lại khác xa. Tiểu Nhung Nhung chớp chớp mắt to, bình ổn ngó người vừa đến, cậu ấy sẽ là anh Liệt của mình ư? Người con trai đi đến trước mặt cô bé ngồi xổm xuống, để cho cô bé có thể nhìn thẳng được mình. "Nhung Nhung!" Cậu ấy xoa nhẹ đầu cô bé, lần nữa mở miệng, dịu dàng gọi tên cô bé. Bùi Huyên Trí đến gần cô bé một chút cũng không được, nhưng người con trai này, giọng nói dễ nghe giống anh Liệt lại dễ dàng xoa đầu cô bé. "Anh Liệt!" Tiểu Nhung Nhung lao vào lòng anh Liệt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của anh Liệt. Gương mặt của anh Liệt thay đổi, nhưng dáng người vẫn vậy, giọng nói không đổi, cả đôi mắt cũng không thay đổi. Cho nên đây chính là anh Liệt của mình, mình có thể chắc chắn điều này. "Nhung Nhung!" Liệt ôm cơ thể nhỏ bé của tiểu Nhung Nhung, dáng vẻ thận trọng giống như đang nâng niu một món bảo bối trong lòng. Cậu hóa trang thành như vậy, tiểu Nhung Nhung vẫn có thể nhận ra, cảm giác vui sướng này khó có thể diễn đạt thành lời. "Anh Liệt, Nhung Nhung muốn ôm ôm!" Tiểu Nhung Nhung ở trong lòng Liệt cọ nhẹ, chờ anh Liệt ôm cô bé lên. "Ừm, ôm ôm!" Liệt ôm tiểu Nhung Nhung đứng lên, không nhịn được hôn nhẹ lên gương mặt hồng hào, trắng nõn của cô bé: "Nhung Nhung có nhớ anh Liệt không?" Tiểu Nhung Nhung dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ lên mặt anh Liệt, nhẹ nhàng nói: "Ngày nào Nhung Nhung cũng nhớ anh Liệt!" Liệt hỏi: "Nhớ bao nhiêu?" "Nhớ như vậy!" Tiểu Nhung Nhung ôm đầu của anh Liệt, khịt một tiếng, ghim một dấu ấn đầy nước bọt lên mặt cậu ấy: "Nhung Nhung nhớ anh Liệt như vậy này." Cái miệng nhỏ của tiểu Nhung Nhung mềm mại, trên người còn thoang thoảng hương sữa nhàn nhạt, tất cả mọi thứ của cô bé đều có thể khiến cho trái tim cứng rắn của Liệt tan chảy. Cậu cười, nhấc bé lên xoay một vòng: "Anh Liệt cũng nhớ Nhung Nhung, cho nên đặc biệt tới thăm Nhung Nhung, xem thử Nhung Nhung của anh lớn hơn chút nào hay chưa?" "Anh Liệt, mẹ và ba kết hôn rồi, anh Liệt sau này cũng sẽ kết hôn với Nhung Nhung chứ?" Thế giới của trẻ con chính là đơn thuần vô cùng, cô bé cho rằng hai người quan hệ tốt thì có thể kết hôn. Vấn đề này khiến Liệt hơi ngẩn ra, quả thực không trả lời được. Cậu thích tiểu Nhung Nhung, cưng chiều tiểu Nhung Nhung, muốn bảo vệ tiểu Nhung Nhung, chỉ vì bé đáng yêu, khiến người ta yêu quý. Cậu thương yêu bé như em gái, đối với bé nhỏ tuổi như vậy từ trước đến nay cũng chưa từng có suy nghĩ nào khác. Cậu lớn hơn cô bé mười hai tuổi, hôm nay cậu sắp tròn mười bảy tuổi, mà bé vẫn chỉ là một cô nhóc miệng còn hơi sữa. Lời của trẻ con, chẳng qua cũng chỉ là lời nói đùa, cậu sao có thể coi là thật. Nhưng cậu cũng không muốn khiến tiểu Nhung Nhung khó chịu. Liệt cười xoa xoa đầu cô bé, cười nói: "Đợi đến khi Nhung Nhung lớn lên, đến tìm anh Liệt, nếu anh Liệt vẫn chưa có vợ, vậy thì cưới Nhung Nhung của chúng ta, có được hay không?" Câu nói này của Liệt, chỉ là vì để dỗ cho tiểu Nhung Nhung vui vẻ, nhưng cô nhóc tuổi còn nhỏ như tiểu Nhung Nhung lại luôn nhớ kỹ trong lòng. Chờ nhóc sau khi lớn lên đi tìm anh Liệt, làm cô dâu nhỏ của anh. "Nhung Nhung sẽ mau mau lớn lên." Tiểu Nhung Nhung lại cọ tới cọ lui trong lòng anh Liệt, có anh Liệt ở bên cạnh thật là tốt, khi tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của mình, mình vẫn còn có anh Liệt. "Cậu ba, người nhà họ Trần tới tìm." Bùi Huyên Trí nhắc nhở. "Anh Liệt, chú ấy là kẻ xấu!" Có anh Liệt ở đây, mình sẽ không sợ kẻ xấu đâu. "Nhung Nhung, anh Liệt phải đi." Lần này, cậu bất chấp phản đối của những người bên cạnh mà lặng lẽ chạy ra ngoài, lần chạy trốn này ghi lại, sau này cậu muốn xuất ngoại e rằng càng khó hơn. "Anh Liệt, Nhung Nhung không muốn anh đi!" Tiểu Nhung Nhung kéo Liệt, không có ý định buông tay. Mặc dù anh Liệt đã từng giải thích với bé vì sao cậu không thể luôn ở bên cạnh bé, nhưng bé đã sớm quên mất, bé chỉ muốn anh Liệt mãi ở bên cạnh. "Nhung Nhung ngoan!" Liệt kiên nhẫn dỗ dành tiểu Nhung Nhung, không nỡ buông đôi tay nhỏ bé đang nắm lấy vạt áo mình. "Nhung Nhung không muốn!" Nghĩ đến anh Liệt lại phải đi, tiểu Nhung Nhung khổ sở liền khóc. Liệt xoa xoa đầu cô bé: "Nhung Nhung phải ngoan ngoãn." "Nhung Nhung chỉ cần anh Liệt, không cần ngoan ngoãn." Mình không cần làm đứa trẻ ngoan, mình chỉ cần anh Liệt ở bên cạnh mình. "Nhung Nhung..." "Anh Liệt!" Tiểu Nhung Nhung ôm cổ Liệt, cái đầu nhỏ cọ đi cọ lại trước người anh: "Nhung Nhung không muốn anh Liệt rời đi."